Vi Lam vội đưa mắt nhìn ra chỗ khác, đứng dậy nói: ‘Thủ tục xong hết
rồi, chúng ta về thôi”.
Thuỵ Dương nhanh tay xách hành lý cho chị, ánh mắt nhìn cô tỏ ra vui
mừng vì được gặp lại chị.
“Chị, em nghe mẹ nói chị và anh bị tai nạn phải nằm viện, em lo ơi là
lo. Đáng lẽ em phải lên tỉnh thăm chị từ lâu rồi, nhưng mẹ cứ bắt em phải
thi xong mới được lên. Chị, chị có biết không? Sáu tháng cuối năm em sẽ
vào cấp hai đấy”.
Cô mím chặt môi, không nói gì.
“À đúng rồi, anh Thiên Lãng đâu ạ? Sao anh ấy không ra viện cùng
chị?”
Vi Lam thực sự đau đớn. Hai chữ “Thiên Lãng” giống như một chiếc
kim đâm vào ngực cô, trái tim cô đau tê tái.
“Dương Dương, anh chuyển đến bệnh viện ở Bắc Kinh rồi”. Tần Tang
Ảnh nắm chặt tay con trai, “ở đó trình độ y tế cao, anh sẽ được chữa trị tốt
hơn”.
Thuỵ Dương hỏi với vẻ nghi ngờ: “Anh bị thương nặng lắm ạ? Tại sao
phải đến Bắc Kinh để chữa?”
“Chân phải của anh con bị gãy, chúng ta phải mời bác sĩ chuyên về
xương giỏi nhất trong cả nước để chữa trị cho anh con”.
Tần Tang Anh nói rất chậm, nét mặt bình tĩnh, không nhận ra bà đang
nói dối, nhanh chóng đánh lừa được Thuỵ Dương.
“Đợi chân anh con khỏi, mẹ sẽ cùng các con về Bắc Kinh đón anh”.
Vi Lam ngẩng đầu nhìn lên trời, nhắm mắt một cách tuyệt vọng.