Thẩm Hạo Thiên phát hiện ra rằng cô có một đôi mắt rất đẹp, hàng
lông mi dài bao quanh, tựa như hồ nước sâu thẳm không thấy đáy.
“Em có thể kể cho anh nghe kỹ hơn về vụ tai nạn đó được không? Ví
dụ xảy ra từ bao giờ? Nguyên nhân gây ra tai nạn là gì?”
Vi Lam càng thu mình sâu hơn trên ghế sofa, vẻ mặt ngơ ngác, giống
như một đứa trẻ không nơi nương tựa.
“Vụ tai nạn đó xảy ra vào ngày 25 tháng 3… Sắc mặt cô trở nên nhợt
nhạt, hai tay nắm chặt vào nhau, “tai nạn xảy ra vào lúc nửa đêm, không,
vào lúc 2 giờ sáng!”
Thẩm Hạo Thiên nhìn Vi Lam bằng ánh mắt khác với lúc trước, thảo
nào hàng ngày cô đều gọi điện thoại cho anh vào 2 giờ sáng! Đây có lẽ là di
chứng do vụ tai nạn đó để lại.
“Vậy thì, lúc đó trên xe có những ai?”
Một luồng sức mạnh không thể kiểm soát trong cơ thể trào lên, Vi
Lam thở hổn hển, người run rẩy…
“Không!” Cô hét lên thất thanh, lấy tay che chặt mặt, “em không biết,
em không nhớ được nữa…”
Thẩm Hạo Thiên bước đến bên cô, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô,
khẽ nói: “Không nhớ được thì đừng nhớ nữa. Vi Lam, em làm mình quá
căng thẳng đấy”.
Vi Lam từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt của người đàn ông trước khiến cô
nhìn thấy một biển sâu không đáy.
“Con người sống trên cõi đời này, đều phải trải qua một số chuyện
không vui, để lại một số vết thương. Nếu chúng ta biết giải quyết tốt, vết