THÁNG SÁU TRỜI XANH LAM - Trang 256

“Anh biết em sợ gì!” Ánh mắt Thẩm Hạo Thiên sâu thẳm, “sợ anh sẽ

yêu em hoặc em sẽ yêu anh?”

“Kiếp này, em sẽ không yêu bất kỳ ai nữa”. Cô nói một cách quả

quyết.

“Lẽ nào em muốn được chôn cùng với chàng Lương Sơn Bá của em

ư?” Cuối cùng anh đã bột phát sau bao ngày kìm chế, “Vi Lam, tội gì em
phải như vậy? Tần Thiên Lãng đã mất lâu rồi!”

Người thực sự bàng hoàng chính là Vi Lam.

Cô như bật dậy khỏi ghế sofa, va vào góc tràng kỷ. Thẩm Hạo Thiên

phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay kéo cánh tay cô, để cô đứng được
vững.

“Hóa ra, anh đã biết hết tất cả!” Cô thở hổn hển nhìn anh.

“Đúng vậy”, anh buông tay cô ra, hít một hơi thật sâu, “bác sĩ tâm lý

buộc phải tìm hiểu kỹ càng thân thế, sự từng trải và bối cảnh của bệnh
nhân. Anh đã tìm hiểu được vụ tai nạn đó, cũng biết bạn trai của em chết vì
cứu em. Hơn một năm nay em đều phải sống trong nỗi ăn năn và tự trách!”

“Không chỉ là nỗi ăn năn và tự trách!” Vi Lam không kìm chế được và

đã khóc, quay mặt đi, lưng quay về phía anh. Cô cắn nghiến ngón tay trỏ,
cố gắng nuốt nước mắt vào trong, “mất anh ấy, em đã mất cả thế giới!”

“Tại sao khi anh ấy còn sống, em không trân trọng?” Thẩm Hạo Thiên

hơi cau mày, “hiện giờ anh ấy đã chết rồi, em hối hận thế nào cũng chẳng
giải quyết được gì!”

“Em cứ có cảm giác rằng anh ấy vẫn chưa chết”. Vi Lam quay đầu lại,

nét mặt đau khổ, “em có một linh cảm rất mãnh liệt rằng anh ấy vẫn còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.