THÁNG SÁU TRỜI XANH LAM - Trang 312

Cô đã mua một chiếc gậy, lúc đầu Thiên Lãng chống cự quyết liệt,

nói: “Anh có phải là thằng què đâu, tại sao phải chống gậy?”

“Anh không thể suốt đời ngồi trên xe lăn được!” Vi Lam nói, “anh nên

dựa vào sức của mình để đứng dậy!”

“Không phải em đã nói sẽ chăm sóc anh suốt đời đó sao? Lẽ nào em

đã hối hận rồi ư?” Sắc mặt Thiên Lãng sầm xuống.

“Em không hối hận! Mãi mãi sẽ không hối hận!” Cô mím chặt môi,

“nhưng em không muốn nhìn thấy một Thiên Lãng èo uột, hoàn toàn không
có sức sống!”

“Ai đã khiến tôi phải ra nông nỗi này?” Cổ họng anh rít lên thành

tiếng, kèm cả sự run rẩy, xuyên thấu vào phủ tạng của cô, xé nát trái tim cô,
“chính cô! Hạ Vi Lam, chính cô đã khiến tôi biến thành một kẻ tàn tật sống
dở chết dở!”

Vi Lam nhìn thấy gương mặt biến dạng vì đau khổ đó, cô nảy ra một

suy nghĩ, muốn bất chấp tất cả xông đến, ôm chặt đầu anh, xoa dịu vết
thương trong tâm lý và sinh lý của anh.

Tuy nhiên, cô bắt ép mình đứng nguyên một chỗ, lạnh lùng nói: “Em

biết rồi, anh muốn dày vò em! Chỉ cần anh còn ngồi trên xe lăn một ngày,
em sẽ không chịu tha thứ cho mình, phải chăm sóc anh một ngày, sau đó
mãi mãi bị anh trói chặt! Tần Thiên Lãng, dùng thủ đoạn này để trả thù một
cô gái, anh không cảm thấy mình rất bỉ ổi, cũng rất đáng thương hay sao?”

Thiên Lãng nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt như hai ngọn lửa phẫn

nỗ, rực cháy.

“Nói cho cùng, em vẫn không muốn ở lại bên cạnh anh đúng không?”

Giọng anh lạc đi, run rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.