THÁNG SÁU TRỜI XANH LAM - Trang 313

“Nếu chỉ vì chuộc tội mà em ở lại bên anh thì còn có ý nghĩa gì nữa?”

Nói xong, Vi Lam liền quay đầu chạy đi.

Cô chạy một quãng rất xa, chạy ra khỏi khu biệt thự, mới dừng lại,

toàn thân run rẩy, buộc phải há miệng để thở, mới khiến trái tim không bật
ra khỏi lồng ngực.

Tha lỗi cho em, Thiên Lãng! Chỉ có nói như vậy, em mới có thể kích

nộ được lòng kiêu ngạo tiềm ẩn trong con người anh. Em tin anh sẽ không
dễ dàng cúi đầu trước số phận!

Khi Vi Lam quay về khu biệt thự, trời đã tối mịt.

Cả khu nhà tối đen như mực, không có ánh sáng.

Vi Lam tưởng rằng Thiên Lãng đã ngủ say, bèn bước về phía cửa, đột

nhiên bị cái gì đó chặn lại, suýt ngã.

Cô bám vào tường đứng cho vững, mới nhìn thấy Thiên Lãng ngồi ở

hành lang, trầm mặc nhìn màn đêm, mím chặt môi, toát lên vẻ cô đơn và
hiu quạnh.

“Anh tưởng là em sẽ không quay lại nữa chứ!” Anh nói bằng giọng

châm biếm, cằm căng như dây đàn.

Vi Lam thấy mũi cay cay.

Cô biết thực ra anh rất sợ cô rời xa anh, một đi không trở lại. Sau khi

bị mất trí nhớ, Thiên Lãng yếu đuối hơn bao giờ hết, nhưng lại không chịu
gạt bỏ sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của mình.

“Em đã từng nói rồi, một ngày chân anh chưa khỏi, em sẽ không rời

xa anh một ngày”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.