Lần đầu tiên anh chú ý đến bàn chân cô, là lần ở trong con ngõ nhỏ đó.
Trước đó, cô luôn gây cho anh một ấn tượng rất đặc biệt.
Sống chung trong một mái nhà, thường xuyên chạm mặt nhau, nhưng
cô không chịu chào hỏi anh.
Vi Lam nói có đến nửa năm rồi họ không nói chuyện. Nhưng anh nhớ
rất rõ, ba tháng.
Cô không giống với tất cả những cô gái mà anh quen. Một cô gái gày
gò yếu đuối mới 20 tuổi, khuôn mặt lại rất bình thản, dường như không hề
oán trách, trong khi nét mặt lại hoàn toàn không giống với trẻ con.
Hàng ngày tan học, anh lặng lẽ đi theo sau cô, lần nào cô cũng đi qua
con ngõ nhỏ sâu hun hút đó.
Vi Lam vứt hết thư tình của các cô gái đó, anh cũng biết. Từng có một
lần, một đám nữ sinh xúm lại đánh cô, lúc đầu anh định xông đến giúp cô.
Lại nghĩ cô phải chịu ít bài học, và thế là anh bèn lựa chọn khoanh tay
đứng nhìn.
Lúc cô bị họ đánh nằm sấp xuống đất, anh không kìm nổi liền bước
đến đỡ cô dậy. Vi Lam lại lạnh lùng từ chối, trừng mắt nhìn anh chứa đầy
vẻ cảnh giác và thù hận.
Cô ném ra một câu, “mẹ anh là con hồ ly tinh, còn anh là thằng con
hoang!” rồi chạy vụt đi.
Tiếng guốc gõ lọc cọc trên mặt đường đá xanh.
Anh sững người, nhìn theo cô gái nhỏ ương ngạnh này, đột nhiên phát
hiện ra, đôi chân của cô nhỏ làm sao.