THÁNG SÁU TRỜI XANH LAM - Trang 392

Thiên Lãng nín thở một lát, một nụ cười giễu cợt hiện trên môi anh:

“cuối cùng em cũng đã chịu thừa nhận hả?”

“Anh biết em nói dối anh à?” Cô sửng sốt, “tại sao không nói ra?”

“Anh làm như thế tức là vờ tha để bắt thật”, anh dịu dàng nói, “cho em

một cái cớ, để em tâm cam tình nguyện làm vợ anh”.

Rốt cục là ai đã mắc lừa ai? Ai chui vào bẫy của ai?

Vi Lam không nói được lời nào, nhưng lại không cam tâm, muốn túm

vào cái gì đó, để mình chuyển bại thành thắng.

Cô cắn môi, nói: “Thiên Lãng, em vẫn giỏi hơn anh. Anh cầu hôn với

em nhiều lần như vậy, đều không thành công. Còn em chỉ cầu hôn với anh
một lần, anh đã đồng ý rồi!”

Thiên Lãng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt như hai ngọn lửa, nóng bỏng.

Vi Lam giật thột ho một tiếng, giả vờ cười thoái mái: “Sao anh lại như

sói vậy? Đừng dọa em!”

Đột nhiên, anh bất ngờ bế bổng cô lên, cô sợ quá người run rẩy, vội

ôm chặt cổ anh.

“Ê, không phải anh lại…”

Chưa kịp thốt ra mấy chữ “Nhỏ mọn như thế”, miệng cô đã bị nụ hôn

của anh chặn đứng, đôi môi Thiên Lãng ấm áp và ướt át.

Đôi môi ấm áp và ướt át là ký ức cuối cùng còn lưu lại trong đầu Vi

Lam.

Họ hôn nhau một cách cuồng nhiệt, lăn lộn trên giường, rồi lại lăn

xuống dưới đất, va vào đầu giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.