THÁNG SÁU TRỜI XANH LAM - Trang 67

Sống trong gia đình giàu có, ấm cúng, có được tình yêu của cả mẹ và

cha, một đứa trẻ đáng lẽ phải ngây thơ không có gì phải suy nghĩ, lại thích
bài hát này.

Tần Thiên Lãng khẽ cau mày.

Anh ngồi xuống ghế sofa, quay đầu sang Vi Lam. Cô đang đắm mình

trong tiếng nhạc, trong đôi mắt đen, là vẻ u buồn không thấy đáy, và cả chút
gì đó ảo não, ngơ ngác.

Trái tim anh chợt thắt lại.

Cô đang nghĩ gì vậy? Một người như cô, thỉnh thoảng cũng để lộ vẻ cô

đơn ư? Giống như một chú dê con lạc đàn, không tìm thấy mẹ, không tìm
thấy nhà ư?

Đợi đến khi Vi Lam phát hiện ra, anh đã đứng trước mặt cô rồi, giọng

anh trầm lắng hỏi: “Em đi thật ư? Em nỡ lòng đi thật ư?”

Vi Lam giật nảy mình.

Cô ngẩng đầu lên với vẻ nghi hoặc, phát hiện thấy Thiên Lãng đang

lặng lẽ nhìn mình chăm chú. Trong đôi mắt màu hổ phách, lấp lánh chút gì
đó lạnh lùng và chế nhạo.

Đôi mắt Vi Lam tối sầm lại, quay trở về với vẻ lạnh lùng vốn có.

Cô kéo khóa túi du lịch, đứng dậy nói: “Em chẳng có gì là không nỡ

lòng cả?”

Thiên Lãng nhìn chằm chằm vào con ngươi sâu thẳm của cô.

“Từ trước tới nay, em luôn tranh với anh, để tuyên bố với anh rằng,

em mới là người kế thừa thực thụ của nhà họ Hạ, còn anh chỉ là một thằng
con hoang! Để đạt được mục đích này, năm xưa 15 tuổi, em không ngại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.