THÁNG SÁU TRỜI XANH LAM - Trang 65

Kể từ khi ba ốm nằm đó, mẹ không có thời gian chăm sóc Thuỵ

Dương. Thuỵ Dương trở nên trưởng thành sớm, nhìn không còn giống với
đứa trẻ lên 10 nữa.

Vi Lam thẫn thờ nhìn cậu em.

Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu xuống mặt Thuỵ Dương, nhợt

nhạt và tư lự.

“Nhà” là nơi ấm cúng, ngọt ngào biết bao. Nhưng tại sao những người

sống ở đây đều khôngvui vẻ?

Thuỵ Dương đi lên lầu.

Phòng khách rộng rãi, chỉ còn lại anh và cô.

Vi Lam quỳ xuống đất, nhét đồ dùng của mình vào chiếc túi du lịch

nhỏ, từng cái từng cái một.

Kể từ năm 20 tuổi, cô gần như sống lang thang, từ nhà mẹ, đến nhà ba,

rồi đến trường đại học…

Đột nhiên bên tai vang lên giai điệu quen thuộc.

Đó là bài hát xưa lắm rồi

Tôi muốn có một mái nhà

Một nơi không cần phải sang trọng

Trong lúc tôi mệt mỏi

Tôi sẽ nhớ đến nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.