THÀNH CÁT TƯ HÃN - Trang 164

Đến lúc vào bàn ăn đại hãn mới nói: “Thằng Mô-Tu-Găng đã tử trận! Tao
cấm mày khóc hoặc kêu than!”.

Sát-Hợp-Đài nghe như sét đánh bên tai nhưng không dám lộ một chút thay
đổi sắc diện.

Bây giờ hầu hết những đô thị lớn trên đế quốc Kharesm đều trở thành cảnh
điêu tàn hoang lạnh. Nhiều thành phố có cả triệu dân chỉ còn gạch vụn với
cỏ dại. Không có nơi nào ở Mông-cổ cũng như là ở nước Kim quân đội
Mông-cổ lại sát phạt với lòng thù hận đằng đằng như vậy. Từ biển Aral cho
tới sa mạc Ba-tư ai còn sống sót cũng đều vỡ mật kinh hồn. Họ thì thầm với
nhau gọi quân Mông-cổ là “Quỷ sứ ở địa ngục”. Thường khi chỉ một tên
lính Mông-cổ cưỡi ngựa vào làng lôi hàng chục người ra chặt đầu rồi lùa
hết súc vật trước mặt hàng ngàn người, ai cũng cúi đầu xuống không dám
hó hé một lời.

Tới đây mới thấy Thành-Cát-Tư-Hãn tự vấn về cái lối chiến tranh của ông.
Có lần ông hỏi một ông hoàng A-phú-hãn đang bị giữ làm tù binh:
- Theo ngươi, cảnh núi xương sông máu này có thể in mãi trong lòng người
không?
- Nói sự thật ra chỉ sợ Ngài giết mất, nếu Ngài tha thứ cho tôi mới dám nói.
Rồi sau đó ông hoàng đáp:
- Đại hãn cứ cho giết nữa, giết mãi thì chắc chắn có còn ai đâu để mà nhớ
cảnh gan óc lầy đất này!
Nghe viên thông ngôn dịch xong, đại hãn giận xanh mặt, liền bẻ gẫy mũi
tên đang cầm trên tay; nhưng một lát sau ông lấy lại bình tĩnh và nói một
cách khinh miệt:
- Mạng sống của con người đối với ta có nghĩa gì? Còn nhiều dân tộc khác,
nhiều xứ khác nữa, danh vọng của ta sẽ tồn tại ở những nơi đó. Còn ở đây
có giết sạch sanh bọn phản loạn Mohammed cũng chẳng thiệt gì…
Tàn sát khủng khiếp như vậy mà binh Mông-cổ vẫn chưa dập tắt được ngòi
lửa kháng chiến. Ở Ghasni giữa vùng núi non hiểm trở của A-phú-hãn,

Liên Kết Chia Sẽ

    Just a moment...
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.