tương lai: "Khi bắt tay vào một việc gì, dù gặp hoàn cảnh trắc trở như thế
nào đi nữa, các ngươi phải cố gắng làm cho tới cùng. Đừng bao giờ chấm
dứt cuộc chiến tranh khi kẻ thù chưa hoàn toàn bị tiêu diệt."
Hình như linh tính báo trước rằng chiến cuộc này là chiến cuộc cuối
cùng của đời ông, có lẽ không còn sống để trở về đất tổ nên trước lúc khởi
hành ông đã cho lập lại trật tự trong đế quốc, phân chia đoàn trại và quân
đội, ban phát hãn địa cho các người con. Bát-Đô, con của Truật-Xích, lãnh
hãn địa ở phía Bắc và phía Tây rặng núi Altal “tới nơi nào mà vó ngựa
Mông-cổ còn tới được”. Sát-Hợp-Đài lãnh xứ Thổ-phồn và những miền ở
phía Nam, phía Tây của xứ ấy; Tây-liêu, Kharesm. Oa-Khoát-Đài lãnh xứ
Tây - hạ, đế quốc Kim và những xứ ở Đông – á. Đà Lôi lãnh phần đất tổ:
xứ Mông-cổ và đại quân Mông-cổ.
Để cho đế quốc không vì thế mà chia xẻ làm nhiều mảnh, Thành-Cát-
Tư-Hãn qui định trong Yassa như sau: "Con cháu của đại hãn dù đang ở nơi
nào, hễ sau khi đại hãn băng hà, phải tụ họp về Mông-cổ mở Hội-đồng Quí
tộc bầu cử một người có đầy đủ khả năng và uy tín lên thay thế. Tất cả đều
phải ở dưới quyền lãnh đạo của đại hãn, ai lập người khác ngoài quyết định
của Hội-đồng Quí tộc sẽ bị tử hình. ”
***
Quân Mông-cổ tràn vào đất Tây-hạ thế như nước vỡ bờ; họ chiếm hết
những ngọn đồi bao quanh một cái hồ bên sông Hoàng-hà. Đại hãn sai một
toán quân xạ tiễn ưu tú nhất bỏ ngựa đi trên mặt băng khiêu khích quân
địch. Kị binh Tây-hạ liền cho ngựa phi như gió cuốn vào trận địa, không
ngờ ngựa của họ trượt băng ngã nhoài ra hết, binh sĩ kẻ té sấp, người nhào
ngửa mặc tình cho quân Mông-cổ bắn tên, phóng lao và dùng mã tấu chặt
như chặt thịt trên thớt. Rồi đạo binh xạ tiễn này nhảy lên ngựa cùng với
một đạo kị binh khác phi vòng theo bờ hồ tấn công một đoàn pháo binh tới
tiếp viện. Gươm vung loang loáng một buổi, quân Tây-hạ bị giết sạch