THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - Trang 147

Hứa Tiếu Thiên

Thanh Cung Mười Ba Triều

Dịch giả: Nguyễn Hữu Lương

Hồi 19

CHINH PHỤC ĐỂ MỞ NUỚC

Mặt trời gác núi. Nha thước đang xao xác trong bụi cây kẽ lá. Kỳ lạ nhất là
lúc đó có một đàn chim chích không biết từ đâu tới đậu ngay cành cây che
trên đầu Sát, rồi nhảy nhót tung tăng và lên giọng hót líu lo.
Bọn binh sĩ phi nhanh như một luồng gió cuốn vụt qua mặt Sát, Sát hoảng
quá, nín hơi không dám thở. Đám truy binh đâu lường được quỷ kế của Sát
lúc thảng thốt không ngờ.
Chúng giơ roi vụt vào đít ngựa trót trót, sợ đuổi không kịp mà trời thì đã
tối. Trong nháy mắt, đoàn truy binh đã vọt xa.
Sát thở phào một cái, lẩm bẩm: "Xấu hố chưa!", Sát định ném cành che trên
đầu đi. Vừa lúc đó bọn truy binh lại phóng ngựa quay lại đường cũ. Tới
cạnh một khóm cây rậm, chúng nhất tề nhảy xuống ngựa, chui cả vào trong
tìm kiếm.
Sát hồn vía lên mây, chắc chết cả mười phần, liền té xỉu, ngất đi lúc nào
không hay. Khi tỉnh dậy, Sát ngơ ngác nhìn quanh thì tứ bề vắng lặng,
chẳng hiểu mình nằm đó đã bao lâu và bọn truy binh kia đã bỏ đi từ lúc
nào.
Sát vội gạt bỏ cành cây còn phủ trên mình, đứng dậy co giò chạy tắt quá
đầm cỏ rậm. Trời tối sập, giơ tay mà không thấy ngón. Sát bất chấp tối hay
sáng, cứ vạch lá bẻ cành mà đi. Sát đi bừa, chẳng cần tìm đường, thực ra,
không thể tìm được đường. Sát chẳng biết đông tây nam bắc gì, cứ lao đại
vào bụi cỏ lùm cây. Không biết mình đã đi bao lâu và được bao nhiêu
đường đất rồi, Sát thấy mệt nhoài, trong lòng chán nán đến cùng độ. Bỗng
Sát quay mặt về phía trái, thấy có ánh đèn le lói xa xa. Mừng đến phát điên
lên được, Sát hăng hái lần tới chỗ đèn sáng… Phải vất vả lắm, Sát mới tới
được một khu vườn nhỏ có bức tường thấp bao quanh. Sát nghển cổ nhìn
vào. Thì ra ánh đèn từ một ô cửa sổ nhỏ phát ra. Sát đứng lặng một lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.