trong cung, còn nhà thì chẳng có mà về. Lúc này nàng mới cảm thấy mình
bạc phận, nếu có ra khỏi vườn thử hỏi rồi đi đâu nương nhờ qua ngày đoạn
tháng!
Nàng suy nghĩ vẩn vơ như vậy một lát rồi bỗng quyết định với một ý định
liều lĩnh trong trí. Giữa lúc quyết định này chân nàng cũng vừa bước tới
cây cầu Vạn Phương. Tên tiểu thái giám vô tình cứ lẹ làng bước tới phía
trước. Nàng nhân lúc xuất kỳ bất ý, nhón đôi gót ngọc lao mình xuống đáy
hồ dưới cầu. Một tiếng bùm vang lên trong cảnh tĩnh mịch của một khu nhà
hoang vắng lặng, mặt hồ vừa bị xao động nay lại đã khép lại và phẳng lỳ
như một tấm thảm xanh. Thế là một cánh hoa xinh tươi thơm ngát chỉ trong
nháy mắt đã trớ thành héo hon tàn úa.
Trong vườn lúc này càng thê lương ghê rợn hơn, không một bóng người,
không một luồng sinh khí, hoa chỉ thấy chập chờn vài cành cây khô trong
đám cỏ rậm như những bóng ma.
Tên tiểu thái giám từ xa nghe một tiếng ùm trên mặt hồ, vội quay lại không
còn thấy Đà La Xuân, biết đã xảy ra chuyện chẳng lành. Hắn vội quay lại,
nhưng nàng đã gieo ngọc trầm châu biết nơi đâu mà tìm. Hắn chỉ còn biết
nhìn vào mặt hồ mà bật lên tiếng nấc để tiễn đưa hồn của một cành hoa
tuyệt thế nhưng bạc mệnh từ lúc mới ra đời.
Cái ngày Đà La Xuân chết chìm trong hồ nước chính là ngày thứ bảy trước
khi vườn Viên Minh bị Ba Hạ Lễ đốt cháy rụi.
Than ôi! Cả một khu vườn bao la bát ngát, biết bao cung điện lâu đài ao hồ
đều lộng lẫy xinh đẹp, chỉ trong chốc lát đã biến thành một nơi đồng trống,
rải rác đống tro tàn và những cây cột cháy xém chớm chở trên mặt đất, bỏ
mặc cho sương rơi gió hú lúc đêm trường.
Tin vườn Viên Minh ra tro báo tới tai Hàm Phong hoàng đế, khiến lòng
ngài như lửa đốt. Bệnh ngài đó càng nặng thêm. Đã có đôi lần ngài ngất đi
trên giường bệnh. Phi hầu đã có mấy phen giọt ngắn giọt dài.
Trong khi hoàng đế chết đi sống lại tại hành cung Nhiệt Hà thì liên quân
Anh Pháp mưu tính tấn công Cấm thành.
Hiếu Trinh hoàng hậu được tin động trời này, hốt hoảng truyền dụ cho
Cung vương mau mau nghị hoà với đối phương.