THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - Trang 569

- Hoà thượng từ phương nào?
Pháp Khánh đáp:
- Tử phương tới tới!
Lúc đó hoàng đế cầm trong tay một chiếc quạt xếp. Bỗng ngài giơ cao
chiếc quạt đập một cái thật mạnh vào đâu Pháp Khánh đại sư. Bọn quan
viên theo hầu hai bên thấy vậy thất kinh biến sắc cho rằng hoàng đế nổi
giận, nhưng khi nhìn lại thấy nét mặt của ngài vẫn tươi cười như thường, họ
lấy làm lạ. Bỗng nghe từ trong cổ họng Pháp Khánh một tiếng "canh" ngân
dài vang lên, y như lúc người ta đánh vào chiếc khánh. Tiếng khánh ấy vừa
dài vừa vọng mãi đi xa…
Hoàng đế nghe xong, cười lớn bảo:
- Hoà thượng lầm rồi! Khánh của kẻ kia đâu có giống Khánh của hoà
thượng? Khánh của hoà thượng cũng không giống Khánh của ta. Vậy nghĩa
lý như thế nào?
Pháp Khánh lớn tiếng đáp:
- Khánh cũng biết giữ Pháp, chẳng phải Pháp, ắt chẳng dám lên tiếng!
Hoàng đế nói:
- Hoà thượng lại sai rồi! Tiếng của hoà thượng chẳng phải là tiếng, Pháp
của hoà thượng cũng chẳng phải là Pháp! Không phải Khánh của hoà
thượng thì cúng chẳng là Khánh. Có gì mà dám với không dám? Có gì phải
giữ với không giữ? Lại muốn lên tiếng thì cứ lên tiếng, cần gì mà phải giữ.
Pháp Khánh cũng cười đáp:
- Hoà thượng không có cây quạt, cho nên hoà thượng là Khánh. Hoà
thượng là Khánh chứ chẳng phải tiếng Khánh, cho nên hoà thượng là Pháp.
- Hoà đế hiểu lầm rồi. Cây quạt đập tới tiếng Khánh, nên phát ra. Hoà
thượng viên tịch. Hoà thượng còn phải giữ cái diệu lý ấy.
Hoàng thượng nói đoạn, ném cây quạt cho Pháp Khánh rồi nói:
- Trẫm cho hoà thượng cây quạt.
Pháp Khánh tiếp lấy cây quạt của hoàng đế rồi đánh vào chiếc đầu trọc của
mình liên tiếp, vừa đánh vừa kêu lên những tiếng "canh canh" nặng nhẹ
mau chậm tuỳ theo cây quạt, chẳng khác gì lúc đánh chiếc Khánh.
Hoàng đế thấy thế, nhịn không nổi, bật phì cười. Ngài lại hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.