thế mà ngài không có cách gì cướp vào tay mình được, thử hỏi nỗi buồn
của ngài đến độ nào!
Về sau, ngài thưởng cho người đẹp cái danh hiệu Đà La Xuân, và thường
đến trò chuyện với nàng. Đà La Xuân thấy hoàng đế không có ý bức bách
mình nên từ đó cũng không tỏ vẻ lãnh đạm như trước. Nàng đem chuyện
mẹ nàng bị quan phủ dùng cực hình khảo đả đã đến nỗi phải bỏ mạng và
cầu xin ngài trị tội viên quan phủ.
Hàm Phong hoàng đế y theo lời cầu xin của nàng, hạ dụ xuống. Lại bộ cách
tuột chức viên quan phủ, đày đi mãi sang Ninh Cổ tháp sung quân.
Đà La Xuân thấy thù đã trả, lòng buồn từ đó cũng khuây dần. Nhưng cứ
mỗi lần hoàng đế triệu hạnh là mỗi lần nàng cự tuyệt thà chết chứ không
chịu. Đã có khi nàng cầm đao, tuốt kiếm định tự tử.
Trước tình cảnh đó, Hàm Phong hoàng đế đành khoanh tay chịu, chỉ còn
cách gác lại chuyên này.
Hồi đó ai cũng biết Hàm Phong hoàng đế khoái gái nhỏ chân. Bởi thế bọn
đại thần muốn lấy long ngài bèn cho người đi về vùng Dương Châu, Tô
Châu, Hàng Châu, tìm không biết bao nhiêu cô gái nhỏ chân, có loại xinh
như măng dòng, có loại đẹp như Hồng Lăng. Cô nào cô nấy đều mặc quần
cao ống để cho lộ hẳn đôi chân nhỏ và xinh của mình cho ngài ngắm. Khắp
vườn Viên Minh lúc đó người ta chỉ thấy những dâu chân nho nhô xinh
xinh in khắp các lối đi.
Các cô đều đua nhau đi giầy, loại nào cũng đẹp, cũng thêu tuyệt kỹ cả, có
đôi dùng chỉ xanh và đỏ để thêu những đoá hoa tươi sặc sỡ trên gấm; có đôi
gắn những chiếc nhạc vàng nhỏ xíu kêu rốn rảng, lại có cả những đôi được
rút ruột phía dưới đặng để đổ vào trong một lớp phấn hương, nên lúc đi cứ
mỗi bước là mỗi lần tung phấn ra và mùi lương xông lên ngào ngạt.
Hàm Phong hoàng đế càng ngắm càng mê, vừa mê về chân lại mê cả sắc
lạc cả hồn phách. Ngài như đã bay bổng mãi từng mây nào rồi, chỉ khổ một
điều là quy củ lệ luật trong cung Thanh hồi đó, cứ hễ gái nhỏ chân mà bước
vào cung thì phải chặt đầu.
Về sau nhờ Mục tổng quản nghĩ ra một giải pháp là tung tin ra ngoài, nói
bọn thái giám trong cung không đủ để sai bảo, nên phải mướn đàn bà con