THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 104

thường chăm sóc bỗng dưng lăn ra ốm. Nó đột nhiên bỏ ăn, cử động khó
khăn, theo lời bác sĩ thú y thì nó đã đến lúc phải ra đi. Quả nhiên chẳng bao
lâu sau cái chết của bà nội, nó cũng đi theo bà.

Giống với anh trai, Yumi cũng rời nhà vào mùa xuân năm 18 tuổi để

lên Tokyo học đại học. Nhưng trường đại học cô học xếp hạng không cao
như Khoa Y trường Đại học Keiai. Ba cô đã cằn nhằn rằng, "Con chỉ là
muốn lên thành phố chơi cho sướng thôi chứ gì."

Người ba đó đã ngã quỵ cách đây 2 năm. Ông bị xuất huyết dưới

màng nhện, hay còn gọi là chảy máu động mạch não. Ông để lại công ty
cho người kế nhiệm, tập trung tận hưởng cuộc sống trong thời gian còn lại
của cuộc đời.

Rồi cứ thế, gia đình vốn đông người chỉ còn lại cô và mẹ cô là bà

Taeko. Người phụ nữ mới hơn 60 tuổi ấy vẫn rất khỏe mạnh. Khi ba cô còn
sống, bà vẫn luôn gọi điện nói chuyện với Yumi mỗi khi rảnh rỗi. Bà
thường than vãn về chuyện này chuyện kia, vặn hỏi chuyện bạn bè yêu
đương của cô, nhưng sau cái chết của ba cô, bệnh này của bà còn nặng hơn
xưa.

Yumi đặc biệt phiền não việc bà luôn nói xấu vợ của Fumiya tức chị

dâu Hanae của cô. Bà kể ra nào là con bé đó ngu dốt, gia đình cũng không
tử tế, việc nhà thì đoảng, mặt mũi cũng không xinh đẹp gì, lại còn tầm
thường, không đoan trang. Cuối cùng bà luôn chốt thêm một câu:

"Mẹ thật không hiểu nổi, tại sao Fumiya lại đi rước cái của nợ ngu

ngốc đó về."

Cô không nói đỡ được cho chị dâu lời nào, vì điều đó sẽ khiến bà

Taeko giận dữ. Có một lần, khi cô mới chỉ nói "Có sao đâu mẹ. Dù sao anh
Fumiya cũng là vì yêu chị ấy mà kết hôn" thì ngay lập tức cô đã bị bà mắng
lại một tràng rằng, "Mẹ là mẹ lo cho anh con sau này phải chịu bất hạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.