THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 142

"Tôi định dùng bản thảo này làm tài liệu trước tòa." Yamabe nói. "Anh

đọc xong sẽ hiểu, trong bản thảo này cũng có đề cập đến phiên tòa anh đã
tham gia trước đây. Một số tên nhân vật được chuyển thành tên giả vì lý do
bảo mật thông tin cá nhân, trong khi đọc nếu anh nhận ra vấn đề gì xin hãy
nói để tôi được biết."

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đọc nó cẩn thận."

Nakahara để tập bản thảo vào túi xách mang theo, nhìn hai người đối

diện, "nhân tiện đây..."

"Anh nói con rể của bị cáo có gửi một bức thư xin lỗi phải không?"

"Đúng thế. Cuối thư đề cả tên cô con gái, nhưng giọng văn cho thấy

chính người chồng mới là người viết lá thư." Yamabe đáp.

Ra vậy - Nakahara gật gù.

"Chuyện như thế này có phải rất hiếm không? Ý tôi là việc người thân

của bị cáo gửi thư xin lỗi thân nhân nạn nhân ấy."

"Cũng không phải chuyện hiếm, nhưng..." Yamabe ngập ngừng, hơi

lắc đầu nói tiếp. "Bình thường những lá thư như vậy do cha mẹ bị cáo viết,
bởi họ cảm thấy có trách nhiệm đối với hành vi sai trái mà con mình gây ra.
Nhưng con cái viết thư xin lỗi cho cha mẹ thì là chuyện hiếm."

"Hơn nữa, lại còn là con rể..."

Yamabe dịu giọng xuống.

"Tôi chưa thấy bao giờ."

"Tôi nghe nói anh ta là bác sĩ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.