THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 156

Cũng như Sayoko, nghe được câu chuyện về Hirukawa khi còn sống,

anh cũng cảm thấy sự vô vị của thời gian xét xử đi xét xử lại dài đằng đẵng
ngày đó. Tử hình không phải trừng phạt, tử hình là số mệnh trời ban cho.
Không hối hận, không chút thành ý có lỗi đối với gia đình nạn nhân, kẻ giết
người ấy chỉ đợi đến ngày hành hình.

Đáng lẽ anh không nên biết chuyện này. Anh vốn không muốn quan

tâm người đàn ông đó có hối hận hay ăn năn hay không, nhưng đâu đó
trong sâu thẳm tâm can, anh vẫn muốn người đàn ông đó phải cảm thấy có
lỗi và muốn chuộc tội. Nhưng sự thật rằng kẻ đó một chút ăn năn cũng
không có, đã tổn thương anh sâu sắc. Gia đình người bị hại rút cục vẫn chịu
tổn thương bằng nhiều hình thức khác nhau.

Bản thảo của Sayoko chuyển sang nội dung khác dù không đưa ra kết

luận cuối cùng cho đoạn ghi lại cuộc trò chuyện với Hirai. Chương tiếp
theo được cô viết trong bản thảo là về hành vi tái phạm tội. Ừ nhỉ, anh đập
tay lên đầu gối, Hirukawa đã giết người trong thời gian được tạm tha, nói
cách khác, chính là tái phạm tội.

Đầu tiên, Sayoko chỉ ra tỉ lệ tái phạm tội bị bắt giam trong vòng 5 năm

sau khi được thả tự do chiếm gần 50%. Nếu giới hạn trong số tội phạm
được thả lại phạm tội giết người, thì hơn 40% trong tổng số đã từng có tiền
án hình sự.

Bắt giam tội phạm không thể giúp tội phạm hoàn lương - đó chính là

luận điểm cho chương viết này.

Sayoko tìm hiểu về một số vụ án giết người trong những năm gần đây.

Điểm chung của những vụ án này chính là hung thủ vốn là tội phạm giết
người được phóng thích. Khác với Hirukawa phạm tội trong thời gian được
tạm tha, hung thủ của những vụ án được nêu ra đã mãn hạn tù và được thả
tự do. Nói cách khác, bản án mà những hung thủ này nhận là mức án tù có
thời hạn. Cho đến năm 2004, mức án tù cao nhất là 20 năm, nếu là tội sát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.