THÁNH KHƯ - Trang 107

Hai người sợ hãi muốn chết, nhanh chóng trốn vào một cây đại thụ bên
đường, chỉ sợ bị nó phát hiện ra, trở thành con mồi của nó.

Đêm tối, con chim kia lại phát ra ánh sáng ngời ngời, như một tấm lụa màu
tím, phóng rất nhanh ra bên ngoài ngọn núi, theo tiếng kêu của nó, có thể
cảm nhận được nó rất hung phấn, hình như khát vọng với cái gì đó.

Oanh!

Đúng lúc này, thân thể của nó phát ra một ngọn lửa màu tím, chiếu sáng cả
vòm trời, khiến cả bầu trời sáng như ban ngày, lửa cháy ngùn ngụt.

Cảnh tượng này khiến người ta run sợ,

Mặc dù cách rất xa, hai người vẫn rung động cả tâm hồn, cảm giác được
từng cơn sóng nhiệt từ trên cao lướt xuống, Chu Toàn lau mồ hôi liên tục.

Con cự cầm như một mặt trời màu tím, chỗ mà nó đứng bây giờ vô cùng
sáng chói.

“Thật đáng sợ, đây chắc là một con yêu cầm rồi, mới chỉ một con thôi mà
gần như có thể hủy diệt cả một thành phố” Chu Toàn thì thào, trong lòng của
hắn tràn ngập sầu lo.

Sở Phong cũng trầm mặc, bởi vì Thái Hành sơn xuất hiện hàng trăm hàng
ngàn ngọn núi lớn, có trời mới biết rốt cuộc bên trong có bao nhiêu con
hung cầm mãnh thú.

Đột nhiên, trên bầu trời phát ra một tiếng kêu thê lương, khiến cho hai người
ngạc nhiên tột độ.

Ngọn lửa màu tím cuồn cuộn, thiêu đốt con ác điểu khổng lồ kia, nó gào thét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.