THÁNH KHƯ - Trang 115

Con vật duy nhất còn sống, nghé vàng, lúc này vẫy vẫy đuôi, trông rất cảm
xúc, sau đó, nó làm động tác khiến Sở Phong và Chu Toàn nghẹn họng nhìn
trân trối.

Nó như là con người, đứng thẳng lên bằng hai chân, mặc dù không khá mất
tự nhiên, cơ thể cũng lung la lung lay, không vững.

Rồi, hai cái móng trước nó giơ lên, một chỉ hướng lên trời, một chỉ hướng
mặt đất, trong miệng cứ phát ra tiếng: “Bò…o, bò… o, bò… o.” liên tiếp

“Nó đang làm gì thế? Nó từng đọc qua kinh phật rồi?” Sắc mặt Chu Toàn
như đang nhìn thấy quỷ.

“Con hàng này vậy mà diễn đạt tư thế khi Phật Đà đến thế gian, một tay chỉ
trời, một tay chỉ đất, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!” Chu Mập Mạp
trừng to mắt.

Một con nghé con, lại có thể làm ra loại động tác thế này, khiến cho gã buồn
cười khó tả.

Chu Toàn đụng đụng Sở Phong, thì thầm: “Tôi cảm thấy chắc có thể bắt
được nó, dù sao nó cũng còn nhỏ, dễ thu thập!”

Lời chưa dứt, Sở Phong còn chưa kịp trả lời gã, con nghé con đã nghiêng
người, bốn vó chạm đất, chậm chạp đi tới.

“Bị phát hiện rồi!” Chu Toàn hết hồn.

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Sở Phong vẫn luôn cảm thấy, tuy con kỳ
thú này còn nhỏ nhưng cũng không tầm thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.