THÁNH KHƯ - Trang 344

phải làm sao. Bởi vì, khi Sở Phong chiến đấu với con hung cầm đáng sợ
trong núi lớn Hồng Hoang cũng không thấy hắn rút kiếm, bây giờ lại trịnh
trọng như vậy.

“Để tôi giúp cậu.” Mặc dù Chu Toàn rất sợ, nhưng vẫn muốn tiến lên giúp
đỡ.

“Không cần đâu. Cậu ở đây chờ tôi là được, tuyệt đối đừng qua đó. Nếu
không, tôi sẽ bị phân tâm.” Sở Phong căn dặn.

Sau khi nói xong, hắn chợt lách người biến mất. Khoảng cách vài trăm mét
đối với hắn mà nói chỉ bằng khoảng mấy giây, hắn vốn đã phá vỡ cực hạn
của cơ thể người.

Hắn không mang theo Hoàng Ngưu, chỉ một mình chạy đến.

Từ sâu trong đáy mắt của hắn hiện lên ánh sáng lạnh. Về sau, bước chân hắn
chậm dần, giống như con báo đi săn, lặng yên không một tiếng động, nhẹ
nhàng tiến lên trong khu rừng rậm rạp.

Hắn nhìn thấy một số người, số lượng không ít, toàn bộ được trang bị đầy
đủ, đang canh giữ con đường mà hắn cần phải đi qua, chiếm cứ địa thế có
lợi.

Họng súng đen ngòm gác trong bụi cỏ, băng lãnh mà đáng sợ. Đây là vũ khí
có thể đoạt tính mạng người.

“Đến rồi.”

Ánh mắt Sở Phong rét lạnh. Trong nhà hắn có để lại lại một mảnh giấy tin
nhắn. Thật sự có người đi theo hắn, lại còn bày ra thế trận lớn như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.