Nửa tiếng sau, khu rừng hoàn toàn yên tĩnh.
Sở Phong lau vết máu trên thanh đoản kiếm màu đen, sau đó cắm trong ống
giày, giẫm trên lá rụng, đạp trên đường núi xuất phát đến huyện thành.
Huyện thành, tòa nhà cao cấp nào đó.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng. Bên trong phòng khách
rộng rãi, một nam một nữ đều yên tĩnh.
Sắc mặt Hứa Uyển Thanh trắng bệch. Cô ta vừa nghe được đoạn đối thoại
vừa rồi. Tiếng thở hổn hển và mệt mỏi của người bên kia đã thông báo một
tin tức kinh người.
Tất cả dị nhân đều đã chết, toàn bộ bị giết. Đây thật sự là một kết quả như
thế nào? Thật sự quá kinh khủng.
Mười tám dị nhân hợp lại cùng nhau, kết quả toàn bộ đều bị diệt sạch, mà
cùng bị giết bởi một người. Đây là chiến tích đáng sợ đến cỡ nào? Nếu
truyền đi, tất sẽ dẫn phát oanh động.
Chiến tích quá huy hoàng, đại diện cho một vị cao thủ quật khởi.
Nhất là, mười tám vị dị nhân đều uống loại thuốc mới, chiến lực tăng vọt,
dưới tình huống đó lại bị bại vong, lại càng lộ ra sự đáng sợ.
Hứa Uyển Thanh ngơ ngác. Cách đây không lâu, cô ta còn đàn tấu rất nhẹ
nhàng, tâm trạng thư sướng, nhưng bây giờ ngoại trừ lo lắng thì chính là
kinh ngạc.
Nếu người này tìm cô ta báo thù, cô ta có thể an toàn được không?