THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 153

như Hà Lệ Lệ được, không thể coi cảm xúc của mình chỉ là thứ yếu, ưu tiên
nghĩ đến cảm xúc của Trần Hướng Viễn được.

Đây có thể gọi là yêu chưa đủ sâu sắc. Thế nhưng anh yêu cô đến độ

nào? Nếu tình cảm này cần mang ra đong đếm thì làm sao có thể gọi là
chân thành được.

Khi Trần Hướng Viễn gọi điện thoại đến cũng sắp nửa đêm rồi.

“Sao em vẫn chưa ngủ?”

Vương Xán buồn bã trả lời: “Em không ngủ được.”

“Không phải em vẫn hào hứng vì viết được tin độc quyền đấy chứ?”

“Có phải em vừa mới đi làm đâu, làm gì đến mức hào hứng thế.”

Vương Xán trách móc. Lưỡng lự giây lát, cô tiếp tục: “Em tâm sự với một
bạn học đang làm việc ở Thượng Hải, có một chút xúc động. Từ nhỏ cô ấy
đã yêu một anh bạn, yêu rất lâu rồi, nhưng anh ấy lại chưa từng có tình cảm
với cô ấy. Cô ấy rất đau khổ. Em không biết nên khuyên cô ấy thế nào.”

“Chuyện tình cảm cần chính bản thân tỉnh ngộ, cắt đứt, người xung

quanh có khuyên thế nào cũng chỉ là đàn gảy tai trâu, không thiết thực
đâu.”

“Đúng thế. La Âm cũng nói như vậy. Cô ấy nói, lúc đầu khi nghe các

độc giả thổ lộ tâm sự, cô ấy thường có cảm giác bất lực, sau đó mới tìm
đúng hướng giải quyết, chỉ ghi chép lại, không phán xét về mặt đạo đức,
càng không dám soi đèn chỉ đường cho họ.”

Trần Hướng Viễn cười nhẹ: “Điều này đúng, mỗi người đều có cuộc

sống riêng của mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.