THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 174

cô ấy đến sau cùng có tới một phần năm số người thay đổi ý kiến, không
muốn để tâm sự của mình được đăng báo. Cô ấy đã quen từ lâu rồi.”

“Cho dù thế nào cũng cảm ơn cô đã không đi dò hỏi La Âm, cũng

không kể chuyện này với Hướng Viễn.” Vu Lâm đứng dậy: “Tôi đến ven
sông đi dạo một chút. Lát gặp lại nhé!”

Hơn hai mươi chiếc lều đã được dựng xong. Thành viên trong câu lạc

bộ xe hơi hầu hết đi theo từng cặp. Người đến ven sông tản bộ, người tụ tập
lại uống bia nói chuyện. Trần Hướng Viễn đi bàn bạc với một người khác
về lịch trình của ngày hôm sau. Vương Xán có chút mệt mỏi. Hơn nữa cô
cũng không quen biết những người khác, chỉ một mình nằm trên tấm đệm
trong lều, hai tay kê dưới đầu ngắm nhìn bầu trời sao.

Đêm mùa hè không mây ở miền núi, nước chảy róc rách, gió hiu hiu

thổi mang theo không khí trong lành lẫn mùi cỏ và hương hoa. Trong khu
rừng sâu thẳm và tĩnh mịch vô số những ngôi sao hiện lên rõ trên nền
trờịch, trăng đầu tháng hình lưỡi liềm, khiến cho người ta cảm thấy hoảng
hốt không hiểu đêm nay là đêm nào.

Không biết sau bao lâu, Trần Hướng Viễn bước đến ngồi cạnh Vương

Xán, tay anh vuốt nhẹ phần vai hở ra của cô. Cô giật thót mình co rúm lại,
Trần Hướng Viễn thấy vậy liền cười nhẹ.

“Đừng động đậy!” Vương Xán quay người lại mới thấy trong tay anh

đang cầm một chiếc lọ, đang đổ từ trong lọ ra một dung dịch gì đó, tiếp tục
xoa lên vai cô: “Là thuốc chống muỗi. Nếu không thoa thuốc muỗi sẽ đốt,
lát nữa chúng ta còn tụ tập lại dùng bữa đấy.”

Mặt Vương Xán đỏ đến mức nóng bừng. Cũng may bây giờ là buổi tối

tĩnh mịch, có lẽ anh không nhìn thấy. Anh tiếp tục thoa thuốc cho cô, ngón
tay cầm miếng bông mỏng nhẹ đưa qua cổ, cánh tay rồi đến chân cô.
Vương Xán chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức như có chút gì đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.