THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 172

Vương Xán vẫn ngồi trong lòng Trần Hướng Viễn. Cô mong rằng

dòng sông nhỏ này cứ dài mãi. Nếu cứ lênh đênh như thế này đến già,
không có những chuyện vặt vãnh làm đau đầu, không có phiền muộn nơi
trần thế, thì có lẽ đó chính là cảnh trong lời bài hát “Hận không thể bạc đầu
trong một đêm” mà cô từng hát. Nỗi thương cảm đến bất ngờ như vậy làm
cô có chút sợ hãi nhưng lại có chút tự chế nhạo. Vương Xán nhẹ nhàng
quay đầu, Trần Hướng Viễn đang nhìn về nơi xa xăm, dường như hoàn toàn
không cảm nhận được sự xao động trong lòng cô. Thế nhưng cánh tay anh
ôm cô rất chặt, ngực anh áp sát vào lưng cô, làm cô có cảm giác an toàn và
lưu luyến.

Sau khi lên bờ, họ thay quần áo đã ướt tại một địa điểm cuối thị trấn

nhỏ, ăn cơm làm từ nông sản rồi trở lại khu vực đã dự định cắm trại. Mọi
người đều lấy lều bạt ra dựng lên.

Trần Hướng Viễn và một người đàn ông nữa giúp Vu Lâm dựng lều

trước. Vương Xán muốn giúp họ nhưng lại chẳng đến lượt nên đành ngồi
một chỗ nhìn. Cũng giống như lúc pha café, anh ung dung thong thả, động
tác nhịp nhàng tự nhiên, dường như không có một động tác thừa nào.

“Hướng Viễn luôn rất cẩn thận.” Cô đang nhìn anh say mê, Vu Lâm

không biết từ đâu bước tới ngồi cạnh cô: “Làm bạn gái anh ấy có lẽ là một
sự tận hưởng tuyệt vời.”

Vương Xán có chút bối rối vì cái nhìn ngẩn ngơ của mình với Trần

Hướng Viễn: “Đi chơi thế này vui thật đấy, tôi ghét nhất là đi thăm quan
với đoàn du lịch.”

“Những người có cùng sở thích ở câu lạc bộ không ít, đây không phải

là lần đầu tiên chúng tôi đi chơi như thế này. Trong câu lạc bộ xe hơi mỗi
người có một sở thích, hầu hết mọi người thích ra ngoài đem theo lều bạt,
đèn pin… kiểu như thế này, thế nhưng tôi lại không nằm trong số đó. Nếu
đem ra so sánh, thật ra tôi vẫn thích cảm giác được lái xe trên đường.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.