THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 347

Đây cũng chính là cảm giác của Vương Xán, lúc nãy điều khiến cô

cảm khái chính là những khuôn mặt vô ưu vô lo này. Cô lắc đầu lên tiếng:
“Nhưng em lại không hề cảm thấy tiếc nuối vì chuyện này, nói cho cùng
con người ai mà chẳng lớn lên, có được một vài thứ, lại mất đi một vài thứ
khác, điều này là tất yếu.”

“Nếu đánh mất đi thứ mà mình hoàn toàn không muốn mất thì phải

làm sao?”

Vương Xán lặng người đi, rất khó để trả lời những câu hỏi mang hàm

ý sâu xa kiểu này, cô chỉ đành nói: “Hiếm khi đến đúng lúc lá bạch quả đẹp
nhất, chúng ta đi thôi, lên núi ngắm lá cây.”

Thời tiết hôm nay thật tuyệt, trời cao mây trắng, ánh mặt trời sau buổi

trưa hiền hòa, ấm nóng, làn gió mang theo không khí mát thi thảng thổi
qua, khiến cho con người cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu. Hai
người đi dọc theo con đường hai bên đường trồng đầy cây, từ từ tiến ra phía
sau trường học, tòa nhà giảng đường màu ghi phía trước, hai bảng thông
báo dán chi chít những tờ quảng cáo màu xanh đỏ, sặc sỡ, những sinh viên
nói chuyện cười đùa vui vẻ đi bộ hoặc đạp xe lướt qua… Những tháng
ngày sinh viên vui vẻ mà giản dị cách đây không xa đó trông thật giống với
cảnh tượng trước mắt. Chỉ có điều đi trên cùng một con đường đó, biết chắc
rằng thời gian đó đã qua đi không bao giờ trở lại, hai người nhất thời lặng
im không nói gì.

Lại đi qua một tòa nhà giảng đường, cả một cảnh tượng vàng kim chói

rực hiện lên trước mắt, màu sắc rực rỡ tuyệt đẹp đó khiến con người ta bất
giác phấn khởi hẳn lên. Đây chính là cảnh tượng mà Vương Xán yêu thích
nhất, giống hệt như lần đầu cô đặt chân đến đây, chạy thật nhanh, thật
nhanh, xông thẳng lên đỉnh núi, khi đứng lại đã mệt đứt hơi, tay chống đầu
gối thở không ra hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.