THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 354

“Như vậy em cũng có thể hiểu được.”

“Anh biết em sẽ ủng hộ lựa chọn của mình.” Giọng nói của Hoàng

Hiểu Thành rất bình tĩnh, như thể đang kể câu chuyện của người khác vậy:
“Có điều tiền đồ mông lung chưa rõ ràng, anh không đủ dũng khí nói với
em rằng: Hãy đi theo anh, chúng ta cùng tới Thượng Hải, anh có thể đem
lại hạnh phúc cho em. Cứ kéo dài, lần lữa đến tận khi kí hợp đồng anh liền
nghĩ, được thôi, lần này anh không thể nào không đối diện vối em được
nữa.”

Vương Xán khẽ mở miệng, định nói gì rồi lại thôi.

“Em không tin sao? Thực ra bản thân anh cũng đã suy nghĩ rất lâu.

Nhìn thấy em cứ cuối tuần lại ôm một bọc quần áo về nhà giặt giũ, nhìn em
phát sốt truyền dịch rồi lặng lẽ khóc lóc, anh liền nghĩ, anh lấy cái gì để
thuyết phục em từ bỏ cuộc sống dễ chịu, sung sướng, từ bỏ sự sắp xếp của
gia đình rồi theo anh tới một thành phố xa lạ?”

Vương Xán không biết đáp lại thế nào. Cô thừa nhận, lúc đó biểu hiện

của mình chẳng khác gì những cô con gái độc nhất trong gia đình thành phố
đã quen được chiều chuộng, chăm sóc tận tình. Gia đình ở thành phố, bố
mẹ lại hết lòng quan tâm, chăm sóc, hàng ngày ở lại trường, cô chỉ giặt
quần lót và tất, trước nay chưa từng giặt những bộ quần áo hay chăn ga gối
như những bạn học khác. Mỗi tuần cô đều về nhà, để bố mẹ bổ sung dinh
dưỡng, chăm chút từng tí một. Bắt đầu từ năm thứ tư, cha mẹ đã dặn dò, hy
vọng cô tìm một công việc ngay trong thành phố này, cô cũng không hề có
ý phản đối. Đối với Hoàng Hiểu Thành, cô lúc nào cũng nũng nịu, nhõng
nhẽo.

Có điều lúc đó Hoàng Hiểu Thành vô cùng chiều chuộng cô, dường

như cũng rất thích được cô nũng nịu, nhõng nhẽo. Cô hoàn toàn không ngờ
rằng, đối với anh mà nói, đây cũng là một gánh nặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.