THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 352

Vương Xán im lặng, không nói gì.

“Có đôi lúc, anh có một suy nghĩ ấu trĩ thế này, anh hy vọng em hận

anh, như vậy ít nhất em cũng không quên anh. Còn hầu hết thời gian còn lại
anh thường nghĩ, anh hoàn toàn không hề có tư cách yêu cầu em phải nhớ
đến anh.”

Vương Xán khó khăn lắm mới lên tiếng được: “Chúng ta không đến

mức nhất định phải dùng cách hận thù để nhớ về người kia.”

“Nói như vậy, em đã quyết định quên anh?”

Vương Xán nhìn anh, đôi mắt biết cười khiến cho anh cảm thấy đôi

chút xa lạ. Một lúc sau, cô lấy tập kí phỏng vấn từ túi ra, lật đến trang sau
cùng, nơi đó còn kẹp một chiếc lá bạch quả màu vàng.

“Mùa hè năm đó, em để trống, chỉ toàn suy nghĩ lung tung, cũng

chẳng thể nào nghĩ ra tại sao anh nói đi là đi ngay được. Đến mùa thu, em
đến phỏng vấn tại một nơi gần trường đại học Khoa học tự nhiên này, đột
nhiên nhận ra thời gian trôi qua rất nhanh, lại đến mùa lá bạch quả vàng
mượt. Sau khi tới đây, em mới phát hiện thấy, nơi đây vừa mưa xong, lá cây
đều đã rụng gần hết. Hoa nở hoa tàn, bốn mùa luân hồi, có rất nhiều chuyện
đều chẳng có đáp án. Em nhặt chiếc lá này rồi đặt vào đây, sau đó không hề
lại đây lần nào nữa.”

Hoàng Hiểu Thành lặng người đi, một lúc sau mới lên tiếng được:

“Anh xin lỗi…”

“Dù thế nào đi nữa, tất cả đều đã qua rồi. Anh nhìn xem, em đã thành

thật nói cho anh biết hết tất cả những việc đã làm trong quá khứ, chính là
muốn nói rằng em thực sự đã buông tay rồi. Em không muốn tìm hiểu về
nguyên do, chúng ta không cần thiết phải chạy tới đây để tính món nợ năm
xưa nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.