THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 350

nhớ nhất trong trường chính là nơi đây. Mùa thu đầu tiên đến với Thượng
Hải, anh thấy trên tạp chí một tấm ảnh chụp về rừng cây bạch quả, rất
muốn tới ngắm tận mắt. Thế nhưng khi mới đi làm, anh thực sự không điên
đến mức xin nghỉ phép chỉ vì lí do này.”

Mãi lâu sau anh không nghe thấy Vương Xán ngồi bên nói gì, liền

quay đầu nhìn, cô đang chăm chú nhặt những chiếc lá rơi trên mặt đất, lá
bạch quả vào mùa thu có sắc vàng tươi tắn, vô cùng diễm lệ, hình dạng
cũng mỹ miều. Còn Vương Xán ngây người nhìn vào những chiếc lá cây,
tâm hồn như thể treo ngược cành cây, đây có lẽ là lần đầu tiên anh thấy cô
như vậy.

“Em làm sao thế?”

Cô định thần lại, mỉm cười đáp: “Không sao cả.”

Trong lòng Hoàng Hiểu Thành chợt dâng trào một thứ tình cảm ấm áp,

nhưng vẫn mỉm cười nói: “Tiểu Xán, anh vẫn luôn cho rằng em sẽ không
thể nào u buồn, sầu muộn như những cô gái lãng mạn khác.”

Vương Xán liếc nhìn anh rồi nói: “Anh cũng có lúc nhớ về trường cũ,

điều này thực sự khiến em cảm thấy kinh ngạc. Em cũng luôn cho rằng anh
chỉ biết nhìn về tương lai phía trước, chứ không thể cảm tính như thế này
được.”

Hoàng Hiểu Thành nhất thời nghẹn giọng, im lặng một lúc, anh mới

nhẹ nhàng lên tiếng: “Thực ra thì anh đang nhớ em, Tiểu Xán, nỗi nhớ da
diết.”

Vương Xán nghe vậy chết lặng người. Chim chóc đang nhảy nhót, hót

ca ríu rít trên cành cây, lá cây rơi đầy mặt đất thi thoảng kêu lên xào xạc do
bị người đi lại giẫm lên, không khí đột nhiên tĩnh lặng vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.