THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 353

“Anh không thể nào quên được, cứ một khoảng thời gian, anh lại vào

diễn đàn đó xem, sau đó nhớ lại những ngày hai ta bên nhau. Những hồi ức
tuyệt đẹp mà em để lại cho anh chỉ đến sau khi đánh mất, anh mới biết, anh
đã bỏ qua những gì.”

Vương Xán bật cười thành tiếng: “Đây được coi là lời khen muộn

màng dành cho em hay sao? Cho dù đã chia tay rồi, em vẫn cứ là một
người bạn gái không tệ, xứng đáng để hồi ức lại đúng không?”

Hoàng Hiểu Thành không hề để tâm đến lời mỉa mai này, bình tĩnh nói

tiếp: “Vào năm cuối cấp ba, ông nội anh bị bệnh ung thư phổi. Gia cảnh
nhà anh bình thường, bố mẹ vừa muốn chữa bệnh cho ông, lại vừa muốn
dành tiền nuôi anh ăn học, vậy nên vô cùng vất vả. Vào lúc anh học năm
thứ tư, bệnh tình ông càng lúc càng nghiêm trọng. Bố mẹ giấu anh, muốn
chống chọi cho tới khi anh học hết thạc sỹ, thế nhưng nghỉ đông anh về
thăm nhà mới biết, cứ để bố mẹ tiếp tục thế này, anh sẽ hận bản thân mình
cả một đời.”

Vương Xán quay sang nhìn anh mà không dám tin vào tai mình, đôi

mắt anh dưới ánh nắng mùa thu khẽ nheo lại, khuôn mặt anh tuấn kia chẳng
hề hiện lên bất cứ biểu cảm nào khác.

“Cho nên anh quyết định từ bỏ việc học thạc sỹ, tìm việc ngay để giảm

bớt gánh nặng cho gia đình?”

Hoàng Hiểu Thành gật đầu.

“Thế nhưng tại sao lúc đó anh không nói cho em biết? Với tình hình

đó em hoàn toàn có thể hiểu cho lựa chọn của anh… Sau đó thì sao?”
Vương Xán hoàn toàn nghẹn lời.

“Mức lương trung bình ở Hán Giang rất thấp, anh muốn kiếm tiền

nuôi gia đình, đến Thượng Hải lập nghiệp chính là một lựa chọn tốt
nhất…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.