THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 357

Hoàng Hiểu Thành nhẹ nhàng lên tiếng: “Điều an ủi duy nhất của anh

chính là số tiền mà anh kiếm được gửi về nhà đã có tác dụng. Ông nội ra đi
coi như cũng được an lành.”

“Xin lỗi, em….” Cô nhất thời nghẹn giọng, không biết phải nói gì.

“Anh chỉ muốn được em tha thứ, chứ không phải chỉ trích gì em, vậy

nên không cần em nói lời xin lỗi.”

“Lúc nãy em vẫn còn tính toán, so đo với anh từng chút một, thực lòng

em đã quá coi mình là trung tâm, thực sự cảm thấy hối lỗi. Anh từ bỏ việc
học thạc sỹ và đây là một lựa chọn chính xác, thực sự không cần nhận được
sự tha thứ của người khác.”

“Sau khi lo liệu xong hậu sự cho ông nội, anh quay lai Thượng Hải

làm, lại bắt đầu công việc, tăng ca, đi công tác không ngừng nghỉ, thế
nhưng trong lòng trống trải, cả ngày chỉ nhớ lại những ngày tháng còn ở
bên em.”

Kí ức giống như một chiếc máy chiếu phim, những hình ảnh trong quá

khứ không ngừng phát lại trước mắt, Vương Xán ngây người một hồi lâu,
mới lấy lại được tinh thần, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Có lẽ phán đoán của
anh không sai. Em thừa nhận, nếu như lúc đó anh thực sự nói rằng muốn
em đi theo anh, em không chắc sẽ đáp lại anh thế nào. Chịu nhường một
bước, nếu hai chúng ta tiếp tục yêu đương, khả năng chia tay cũng không
thấp. Nghĩ như vậy, em lại càng không biết nói gì thêm.”

“Không cần em phải an ủi anh, anh đã suy nghĩ hết cả rồi, nhưng anh

thực sự đánh giá quá thấp địa vị của em trong lòng mình. Anh không thể
nào quên được em.”

Lần đầu tiên Hoàng Hiểu Thành thật thà nói hết mọi chuyện với

Vương Xán như vậy. Giọng nói anh trầm ồm, ánh mắt dịu dàng, ám áp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.