THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 358

khiến Vương Xán không thể nào nhìn thẳng vào đôi mắt chan chứa tình
cảm đó, buông tay anh ra, cúi đầu gạt chiếc lá rơi trên vai mình xuống.

“Khi chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ, ngoại trừ những khuyết điểm bị

anh phát hiện, em ít nhiều vẫn còn những mặt tốt đẹp để anh hồi ức lại, em
cảm thấy rất vui. Có điều em vẫn cứ là Vương Xán, ở trong nhà trước nay
vẫn không vào bếp, số lần rửa bán ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bố mẹ em chiều chuộng em quá, yêu cầu duy nhất với em chính là em vui
vẻ, thế nên em rất tự nhiên tiếp nhận sự quan tâm, chăm sóc của bố mẹ,
không có mơ ước cao xa và hoàn toàn mãn nguyện với công việc hiện tại.
Hiểu Thành, có lẽ anh đã dùng kí ức của mình thần tượng hóa, hoàn mỹ
hóa em lên mà thôi.”

“Em cảm thấy anh là kiểu người dùng đôi mắt màu hồng nhìn về quá

khứ sao?”

“Có những lúc hồi ức lại chuyện cũ, không tránh khỏi việc lí trí phải

nhường chỗ cho cảm tính.”

“Em đích thực là rất biết cách an ủi anh.” Hoàng Hiểu Thành mỉm

cười nói: “Vậy em hãy nói cho anh nghe, làm việc hơn hai năm rồi, em đã
bao giờ chịu khổ chưa? Lẽ nào đồng nghiệp, cấp trên đều yêu thương em
như bố mẹ, công việc của em vẫn luôn thuận lợi không gặp chút trắc trở
nào sao?”

Không chịu khổ mới lạ! Vương Xán mỉm cười đầy phiền muộn. Thi

vào làm trong tòa soạn đã khó, lúc làm phóng viên thực tập, có quá nhiều
thứ cần phải học hỏi, bị lãnh đạo, tiền bối, cấp trên sai vặt đến chóng cả
mặt, bản thảo viết bị chữa lên chữa xuống là chuyện thường tình, thi thoảng
viết bài cho tòa báo khác, cấp trên còn chưa nói gì, bản thân đã sợ chết
khiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.