THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 75

lau nước mắt thì một giọt nước không biết từ đâu bỗng rơi vào mặt cô. Hóa
ra cơn mưa mùa hè đến bất ngờ.

Mưa ập xuống xối xả, mọi người xung quanh vội tìm chỗ trú ẩn. Trần

Hướng Viễn kéo tay Vương Xán chạy về chỗ đỗ xe. Khi hai người vào
trong xe, quần áo đã đẫm nước. Bên ngoài, mưa càng lúc càng to, rơi độp
độp vào cửa kính ô tô, cả một khung trời mờ ảo mù mịt không hề cho thấy
dấu hiệu ngớt.

Cơn mưa như trút vừa bắt đầu, cả quảng trường nhanh chóng vắng

tanh không một bóng người. Không mở cửa sổ, không khí trong xe vô cùng
nóng bức. Trần Hướng Viễn bật điều hòa, gió lạnh hong khô quần áo dính
mưa. Thấy Vương Xán hắt hơi, Trần Hướng Viễn quay người ra phía sau
với lấy chiếc áo vest màu xanh thẫm đưa cho cô: “Mau khoác áo lên đi,
đừng hong khô nữa.”

Vương Xán khoác áo lên người, khi chưa kịp thắt dây an toàn, điện

thoại cô bỗng đổ chuông. Thì ra, thấy con gái chưa về ông Vương hỏi cô đi
đâu, ông cứ nhất quyết đòi mang ô đến tận nơi đón cô. Vương Xán giải
thích cô đang trên xe về nhà. Điện thoại ngay lập tức bị bà Tiết Phượng
Minh giật lấy, hỏi ai đưa cô về. Vương Xán khóc dở mếu dở với kiểu hiếu
kì này của mẹ, đành nhỏ giọng: “Mẹ, con về nhà ngay đây, về nhà rồi nói
chuyện nhé!”

Dập điện thoại, Vương Xán quay đầu sang liền thấy Trần Hướng Viễn

chăm chú lái xe, khóe môi thấp thoáng nụ cười.

“Bố mẹ rất thương em.”

“Đúng vậy, họ lúc nào cũng coi em như trẻ con, chuyện gì cũng lo

lắng.”

Vương Xán bỗng nhớ lại cuộc nói chuyện giữa cô và Trần Hướng

Viễn về Thẩm Tiểu Na, bất giác thấy nóng bừng mặt. Cô nghĩ, thật ra cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.