An Quang Diệu để điều khiển TV xuống, ho khan một tiếng,
làm bộ bình tĩnh nói: “Khụ… Ông xem cái này một chút.”
An Lạc biết tính khí không được tự nhiên của lão gia tử, trên
mặt làm như không có chuyện gì, chứ trong lòng thực ra lo lắng
muốn chết, ông đặc biệt đổi đến xem tiết mục trên kênh giải trí, hiển
nhiên là sợ An Nham bị người dẫn chương trình gây khó dễ. Nghe
vấn đề của ngày càng trở nên kỳ quái trên truyềnh hình của MC, An
Lạc không khỏi nhíu mày một cái, thả tập tài liệu trên tay xuống,
xoau người ngồi xuống ghế salon cùng xem đài với ông nội.
An Quang Diệu một mực mặt không đổi nhìn chằm chằm
màn hình, như hận không thể đem TV khoét ra một lỗ.
Cho đến khi An Nham mỉm cười nói: “Có thể có được
những người thân như vậy, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời
An Nham tôi. Tôi cũng giống như các bạn, vì người nhà mình mà
kiêu ngạo.”
Hiện trường nhất thời phát ra một tràng vỗ tay kịch liệt, An
Quang Diệu giơ tay lên làm bộ lơ đãng xoa xoa mắt, lại quay đầu
nhìn TV nói: “Thằng nhóc này từ khi nào biết ăn nói như vậy? Có
phải là nhờ người đại diện chuẩn bị sẵn kịch bản đúng không?”
An Lạc nói: “Chắc không phải đâu, tài ăn nói của An Nham
vẫn luôn rất tốt.”
An Quang Diệu trầm mặc một hồi, lại không nhịn được nói:
“Khụ, không ngờ rằng, thằng nhóc này lên TV xem ra cũng tàm tạm,
hôm nay mặc bộ quần áo này, có thể thuận mắt hơn nhiều so với
bình thường.”