hô hấp ấm áp của hắn toàn bộ phất trên mặt mình, đôi môi cũng
không chút khe hở nào đè trên môi mình…
Thắt lưng bị hắn ôm thật chặt, gáy cũng bị hắn lấy tay cố
định, bị ép buộc ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn của hắn, giữa môi
và môi chỉ cách một lớp khăn quàng thật mỏng, cảm giác đôi môi
hơi bị chèn ép, khiến An Nham trong hoảng thốt thậm chí có loại…
ảo giác tựa như thật sự… đang bị hắn hôn.
Từ Thiếu Khiêm được bình chọn làm Ảnh đế diễn kỹ không
thể nghi ngờ là tiêu chuẩn hạng nhất trong giới giả trí, đơn giản diễn
một cảnh giả hôn, động tác vừa đúng mực, bất kể là phía sau, bên
mặt, ba trăm sáu mươi độ gần như không có bất kỳ góc chết nào,
trong mắt người ngoài, đây hoàn toàn chính là một đôi tình lữ dưới
tàng cây giữa trời tuyết không kiềm chế được tình tự mà lãng mạn
ôm hôn…
Chóp mũi hai người thân mật chạm nhau, tựa hồ ngay cả hô
hấp cũng trở nên chật vật. Kể từ khi bước vào giới diễn, An Nham
từng diễn qua đủ loại kịch, từng gặp nhiều loại hợp tác, mỗi lần đều
thừa sức nhập vai, cho tới nay chưa từng có lúc nào hoang mang
thất thố như giờ phút này, trong đầu trống rỗng, cả người như pho
tượng cứng ngắc trong tuyết, hoàn toàn không biết nên làm cái gì…
Cho đến khi sau lưng đột nhiên truyền tới một trận tiếng hét
chói tai, An Nham lúc này mới đột nhiên phục hồi tinh thần, dư
quang khoé mắt liếc tới phương hướng truyền đến âm thanh, lập tức
bị doạ sợ đến rụt đầu về, hai tay ôm chặt lưng Từ Thiếu Khiêm, phối
hợp với hắn diễn cảnh hôn môi.
Thì ra là như vậy!