Từ Thiếu Khiêm đang ký tên trên giấy “xoạt” một cái vẽ ra
một đường chói mắt, nhướng mày, lập tức đứng đậy, tuỳ tay bắt lấy
áo khoác liền đi ra ngoài cửa thấp giọng nói: “Anh lập tức đến đó!”
Hắn lấy tốc độ nhanh nhất lái xe tới bệnh viện, thấy Từ
Uyển và Từ Thiếu Bạch đang vẻ mặt lo lắng đứng chờ ngoài cửa.
Xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh có tể nhìn thấy tình hình trong
phòng, bác sĩ phụ trách chính đang tiến hành kiểm tra lại thân thể
cho Từ Tử Chính. Một lát sau, bác sĩ mới mang sắc mặt vui mừng đi
ra, nói: “Ý thức bệnh nhân vô cùng thanh tỉnh, thân thể cũng khôi
phục rất tốt, quan sát thêm hai ngày nữa nếu không có vấn đề gì, các
anh có thể làm thủ tục xuất viện.”
Từ Uyển kích động nói: “Cảm ơn bác sĩ!”
Từ Thiếu Bạch vội vã đẩy cửa vọt vào, đến bên giường Từ
Tử Chính, nắm chặt lấy tay hắn nói: “Ba, thật tốt quá, ba cuối cùng
cũng tỉnh, bọn con đều rất lo lắng cho ba, còn tưởng rằng ba sẽ…”
Nói tới đây liền nghẹn ngào dừng lại.
Từ Tử Chính vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Từ Thiếu Bạch,
thấp giọng nói: “Đừng khóc, ba không sao.”
Loạt hình ảnh cha hiền con thảo ấm áp kia, xem vào trong
mắt Từ Thiếu Khiêm đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt. Thiếu
Bạch có thể không hề lo nghĩ bổ nhào vào bên người hắn gọi hắn la
ba, mà chính mình là con trai ruột thịt chân chính lại chỉ có thể trầm
mặc đứng ở cửa, một câu cũng không nói nên lời.
Từ Tử Chính rốt cuộc cũng tỉnh, nhiều ngày dày vò như vậy
đến nay cuối cùng cũng chờ được, thế nhưng giờ phút này, tâm tình