Dưới lầu chính là phòng ngủ cha mẹ, động tĩnh lớn như vậy,
bọn họ là đang cãi nhau sao?
An Nham có chút nghi hoặc mở cửa đi xuống lầu, cửa
phòng ngủ hé ra một khe hở, có thể nhìn thấy tình cảnh trong
phòng. Chu Bích Trân đang ngồi bên giường, sắc mặt lạnh đến cực
điểm, môi cũng thập phần tái nhợt, bà ngẩng đầu nhìn An Úc Đông
nói: “An Úc Đông, anh đến hôm nay mới bằng lòng nói với tôi chân
tướng năm đó…. Tôi thật sự quá thất vọng với anh!”
“Có phải muốn chờ cả nhà đều chết sạch, anh mới bằng lòng
đứng ra gánh vác lỗi lầm anh phạm phải hay không? Lần này gặp
chuyện không may là An Lạc, lần sau thì sao? Là An Nham hay là
An Trạch? Anh giấu giếm chúng tôi nhiều năm như vậy, anh làm
sao có thể đối diện với mấy đứa nhỏ?”
“…” An Nham sững sờ tại chỗ.
Những lời này của Chu Bích Trân khiến lưng An Nham đột
nhiên nổi lên một tầng lạnh lẽo. Chuyện anh trai bị bắt An Nham
chưa từng cẩn thận tự vấn, còn tưởng tự bản thân anh trai không cẩn
thận đắc tội với người nào. Theo như lời mẹ nói, chuyện này có liên
quan đến ba, thậm chí là toàn bộ An gia?
“Là anh có lỗi với mọi người.” Biểu tình An Úc Đông nhìn
qua cực kì khổ sở, “Hiện tại không phải thời điểm tính nợ cũ. Tam
gia đã trở lại, chúng ta mau rời khỏi đây, về sau lại chậm rãi nghĩ
biện pháp.”
Chu Bích trân sắc mặt tái nhợt đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa
ra, lại thấy An Nham đứng ngây người trước cửa.