An Nham cũng nhìn vào mắt Từ Thiếu Khiêm, nghiêm túc
nói: “Tôi đồng ý.”
Hai người nhìn nhau một lát, đồng thời mỉm cười. Từ Thiếu
Khiêm lấy chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị ra, nhẹ nhàng cầm tay An
Nham, thật cẩn thận đeo nhẫn lên tay hắn, An Nham cũng kéo tay
Từ Thiếu Khiêm, đeo chiếc nhẫn có khắc chữ ”Nham” lên ngón áp
út của hắn.
Đôi nhẫn màu bạc nhẹ nhàng va chạm, phát ra tiếng vang
rất nhỏ,
Từ Thiếu Khiêm vươn cánh tay, dùng sức ôm An Nham vào
trong ngực, thấp giọng nói: “Tôi yêu cậu.”
Câu trả lời của An Nham là trực tiếp lại gần hôn lên môi Từ
Thiếu Khiêm.
Từ Thiếu Khiêm thích chết động tác hỗn hợp cả thẹn thùng
lẫn nhiệt tình này của An Nham, thuận thế ôm sát eo hắn, làm sâu
nụ hôn.
Thời điểm hai người từ nhà thờ đi ra, đã là lúc chạng vạng,
ánh hoàng hôn phủ lên toàn bộ nhà thờ một tầng ánh sáng rám
vàng, An Nham quay đầu nhìn thoáng qua nhà thờ đã chứng kiến
hôn lễ của hắn và Từ Thiếu Khiêm, nhịn không được khẽ mỉm cười,
nắm tay Từ Thiếu Khiêm, cười tủm tỉm nói: “Thiếu Khiêm, chúng ta
vụng trộm kết hôn như vậy, cứ như là bỏ trốn ấy.”
Từ Thiếu Khiêm cũng khẽ cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn
An Nham nói: “Sau khi về nước tôi làm chủ, mời gia đình cậu dùng
bữa.”