THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 20

Mọi người lấy làm phải, xúm lại châm lửa đốt lều. Bao nhiêu mo

nang, rạ nát, lạt nhỏ, tre cành, thần Chúc Dung (3)đi qua một lượt là hết
sạch không còn gì.

-----

(1)Tấn Công tử: tên là Trùng Nhĩ, sau là Tấn Văn Công, khi lánh nạn

ra nước ngoài, có lúc phải ăn xin ở ngoài đồng.

(2)Ngũ Minh Phụ: tức là Ngũ Tử Tư người nước Sở, khi đi tìm cách

báo thù cho cha và anh, đến Lăng Thủy, phải ngồi thổi sáo để xin cái ăn.

(3)Chúc Dung: Tên thần lửa, theo truyền thuyết.

Lều đốt rồi, những đống lô nhô ở nền đất đều hiện rõ mồn một. Mọi

người có ý nghi ngờ, mới quét tro, giẫy cỏ, cuốc ra xem thì thấy những
chuỗi xâu đều đặn, xanh xanh mà chồng chất lên nhau toàn là tiền kẽm,
đếm được hơn hai trăm chuỗi; những hố đất vùi sâu, đo đỏ mà mục nát,
toàn là thóc nếp, đem đong được tám chục bát. Ngoài ra gạo tẻ, thóc tẻ món
nào cũng nhiều như thế. Bát, đĩa sứ, chén uống chè, cốc uống rượu, tất cả
đựng đầy hai thúng. Ai cũng cho là lạ quá, ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu
mụ hành khất ấy lấy ở đâu ra.

Nhưng các của cải kể trên đã thành vô chủ, thì dù là của ăn mày cũng

mặc, họ vẫn chia nhau lấy tất.

LỜI BÀN CỦA SƠN NAM THÚC: Truyện người hành khất giàu này

thật là lạ; người này do nghề hành khất mà giàu hay đã giàu mà còn đi hành
khất? Nhưng, có ai đã giàu mà còn đi hành khất, hoặc cứ phải hành khất rồi
mới giàu? Thật là không sao đoán được. Duy có điều lạ là: mụ ăn mày ở
Tam Thanh đầu đầy tóc tuyết, mặt điểm đầy sương, sống đã ngoài bảy
mươi tuổi, lúc sống không người giúp đỡ, khi chết chẳng có cháu con, đã
tích được nhiều của như thế, há không đủ ăn cho đến già sao? Thế mà cứ
phải khéo lạy khéo quỳ, khéo nịnh các gia chủ, sống làm nghề ăn mày, chết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.