THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 68

Một hôm cha ôn tồn hỏi rằng:

- Trong hai, ba ngày vừa qua, ai cho con ăn? Con làm việc gì? Con

chơi ở đâu? Sao cứ mê man đi tràn như thế? Nay đã không đi học, lại bỏ
nghề nghiệp nhà, như thế rút lại chỉ là một đứa lêu lổng mà thôi!

Thúc Ngư thưa:

- Tục ngữ có câu: "Có người là có của". Con nghĩ cha mẹ tuổi già mà

gia tư lại bần bạc, muốn tìm một người vợ về làm thay cha mẹ, chung sức
lại có thể kiếm được nhiều tiền hơn, may ra nghiệp nhà có thể khá lên được
ít nhiều. Nhưng việc trăm năm không nên cẩu thả, cho nên con phải đi lâu
ngày để xét cho kỹ. Dám đâu chỉ rong chơi mà cam chịu thành người lêu
lổng.

Cha thấy con nói rất khôn, không nỡ trách mắng nữa. Trong khoảng

hai, ba năm, con đi về thế nào cũng mặc.

Một hôm, vợ chồng đánh cá ở bờ biển, được nhiều hơn mọi khi, ham

cá quên cả về. Đến lúc thu lưới lên thuyền, trống đã điểm canh ba rồi. Trời
tối sương mù, không sao tìm được đường về. Bỗng thấy đèn lửa đằng xa,
tựa hồ có nhà ở. Vợ chồng bảo nhau rằng:

- Cách chỗ người ở không xa nữa, nên tìm đến ngủ trọ một đêm.

Rồi ghé thuyền lên bờ. Gần đến nhà, nghe trong nhà có tiếng người

nói:

- Ông thông gia đã đến, mau ra mở cửa đón.

Tiếng nói vừa dứt, một ông già dưới cằm có hai cái râu rất dài từ trong

cửa bước ra, trong ánh đèn sáng, miệng cười niềm nở, vái chào vợ chồng
ông chài và nói rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.