THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 100

tai tôi: "Bên trong có người, cứ phối hợp theo ta." Nói xong, ông tiếp tục
gào khóc.

(1) Sa gia bang là vở kinh kịch được sáng tác vào thời kỳ cách mạng

văn hóa Trung Quốc, được coi là vở kinh kịch mang màu sắc cách mạng
nhất.

"Tiết lão nhị, ông đừng có diễn kịch nữa. Thằng nhóc này nhìn đi nhìn

lại cũng chẳng thấy có nét nào giống lão yêu quái kia cả. Người đâu, tháo
bảng hiệu."

Một ông lão mặc áo chẽn xanh vừa hút tẩu vừa đi từ trong phòng

khách ra, hai mắt sáng quắc, mang khí thế của người quen ra lệnh, được
bốn tên đàn ông cường tráng hộ tống ở phía sau. Nhìn thấy lão đi ra, một số
nhân viên chỉ chực xông lên đánh.

Ông Tiết kín đáo nháy mắt với tôi, sau đó quay sang nói với lão ta:

"Ông chủ Vương, cậu chủ chúng tôi đã về rồi. Có gì cần, ông cứ trao đổi
với cậu ấy." Tôi bị ông Tiết đột ngột đẩy lên đằng trước, thiếu chút nữa đã
húc đầu vào ngực ông chủ kia. Lão áo chẽn nhả ra một hơi khói, nhướng
mày hỏi: "Cậu thật sự là đồ đệ của lão yêu quái?"

Tôi ghét nhất là khi người khác tỏ vẻ kiêu ngạo tự cao như thế này, thế

là ưỡn thẳng lưng, lườm lườm nhìn lão, bắt chước giọng điệu của ông cụ
Tang hỏi ngược lại: "Làm càn, Nhất Nguyên Trai là các chỗ các người
giương oai sao? Các người cho rằng mình là ai!"

Ông lão hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Thế nào, lão yêu quái không

có với ngươi, khi gặp Thiên Vương Lão Tử phải cúi người chào một tiếng
'sư bá' hay sao?"

Tôi thầm nghĩ, chẳng hiểu cái lão quái vật này từ đâu chui ra, vừa đến

đã oang oang đòi gỡ bảng hiệu "Nhất Nguyên Trai". Theo như Shirley
Dương đã nói, "Nhất Nguyên Trai" dù sao cũng có thể coi là bá chủ một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.