THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 132

đáo khắp nơi truy tìm hung thủ đây này!

Vừa nghe thấy nói hai kẻ mặc đồ đen này thuộc về đám người có bản

vẽ mà tôi đã gặp ở Thượng Hải, Tuyền béo lập tức nổi hứng bừng bừng.
Cậu ta ngồi xổm xuống, hỏi gã đó: "Người anh em, cái mặt nạ của viện bảo
tàng cũng là do các vị thó đúng không?"

Gã đồ đen vừa mới nghe thấy Tuyền béo hỏi như vậy, giọng nói đột

nhiên trở nên ngắc ngứ, hết sức bối rối nói: "Tôi không hiểu các vị đang nói
cái gì. Tôi chỉ biết là đã gặp anh bạn này cùng với một người bịt răng vàng
ở sân bay."

Gã nói như vậy, tôi càng khẳng định đám người mặc đồ đen mình đã

gặp lúc trước có liên quan đến vụ mất trộm. Tôi đứng lên, nói với Vương
Phổ Nguyên: "Không dối gạt cụ, chúng tôi cũng bị mất đồ. Hơn nữa, có
nhiều khả năng là do cùng một nhóm thực hiện. Tuy không biết mục đích
của bọn chúng là gì, nhưng hai kẻ này hết sức quan trọng, hi vọng cụ cho
bọn chúng một con đường sống, giao cho cảnh sát xử trí."

Vương Phổ Nguyên đương nhiên không dễ dàng tin tưởng lời nói của

chúng tôi như vậy, lại tiếp tục to tiếng dồn ép. Tôi thật sự không còn cách
nào, đành phải kể lại từ đầu đến cuối vụ mất trộm của viện bảo tàng, lẫn lần
chạm mặt với đám người đó ở sân bay Thượng Hải cho lão nghe."Ông cụ
Vương, tất cả đều là sự thật. Nếu cụ vẫn còn không tin, chúng ta chỉ còn
mỗi cách là đến cục cảnh sát đối chất nữa mà thôi."

Tuyền béo đã không nhẫn nhịn nổi được nữa, nói với Vương Phổ

Nguyên: "Đồng chí Vương kính mến, tất cả chúng ta đều là người bị hại,
hiện giờ theo đuổi cùng một mục tiêu. Cụ đừng có nghi ngờ nữa, nếu chúng
tôi thật sự là đám kẻ trộm, chắc chắn đã cầm cái ấn vứt đi đó cao bay xa
chạy, hơi sức đâu mà ở đây tán hươu tán vượn với cụ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.