nay, nếu chuyện này mà không được giải thích rõ ràng, cô đừng có trách
chúng tôi không tôn trọng pháp luật, vi phạm quyền bảo vệ phụ nữ."
Lâm Phương ôm lấy đầu, ngồi bệt dưới đất một lúc lâu rồi mới nhỏ
nhẹ nói: "Các anh không biết nguồn cơn sâu xa đâu. Nếu những người này
không chết, sau này sẽ có nhiều người chết hơn, không thể để họ còn sống
ra khỏi khu hầm mỏ này được."
Tôi thấy Lâm Phương không có vẻ gì là đang nói láo cả, bèn bảo cô ta
nói tiếp. Không ngờ, cuộc trò chuyện đó lại vén màn bí mật một đoạn lịch
sử đấu tranh giai cấp đẫm máu và nước mắt.
Mỏ vàng đầu chó này là căn cứ điểm chiến lược để quân Mỹ tăng
cường quân nhu, dự trữ kinh tế trong thời kỳ chiến tranh lạnh, là hạng mục
do cha nuôi của Lâm Phương, một vị Tướng quân quyền cao chức trọng
của nước Mỹ, đích thân phụ trách khai thác và phát triển. Khi Lâm Phương
nhắc đến ông George, trên gương mặt không dấu được tự hào lẫn kiêu
ngạo. "Đáng tiếc, vào thời kỳ đó, có rất ít người biết chuyện này. Năm ấy
tôi mới có bốn tuổi, không biết được chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là có một
đám đông xộc vào nhà rồi bắt cha tôi đi. Sau đó ông ấy bị bí mật tử hình,
tội danh là phản quốc."
Chúng tôi có thể hiểu được cảm nhận trong lòng của Lâm Phương,
Tuyền béo đang hùng hổ như muốn đánh người bỗng yên tĩnh lại. "Nhiều
năm qua, tôi vẫn luôn cố gắng tra ra chân tướng. Do tính chất công việc,
cuối cùng tôi đã có thể tiếp cận tới một số tài liệu mà người ta không muốn
nhắc đến. Trong bản thẩm vấn cha tôi đã ghi rõ tội danh của ông ấy là
'Thông đồng với kẻ địch, phá hoại tài sản quý của quốc gia'. 'Tài sản quý'
được nói đến trong tài liệu chính là cái mỏ vàng này. Họ nói cha tôi đã cấu
kết với Liên Xô, thiêu hủy mỏ vàng, sát hại nhân viên công tác có liên
quan. Trong quá trình thẩm vấn, cha tôi nhận tội mà không cãi một câu,
đồng thời khăng khăng nhận hết toàn bộ trách nhiệm về mình, bảo rằng tất
cả là lỗi của ông ấy. Cuối cùng, ông ấy cướp súng của lính gác..."