THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 426

Đến lúc đó, mây mù sẽ lại bao phủ lại như cũ, chúng ta sẽ phải đợi đến
ngày mai.

Mặc dù có bậc thang để đi xuống, nhưng gió núi thổi tạt ngang vẫn

làm trái tim tôi đập thình thịch, lỡ như sảy chân ngã xuống dưới thì chắc
chắn là chết mất xác. Bốn người chúng tôi dùng dây thừng tự buộc nhau lại
thành một hàng, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt chân lên bậc thang xoáy
trôn ốc để đi xuống bên dưới. Chân tôi vừa giẫm lên bậc thang đá đã bị hơi
lạnh thấm vào làm tê buốt cả gan bàn chân.

"Con mẹ nó, sao lại lạnh thế này! Mấy người có cảm thấy bậc thang

này không phải làm bằng đá mà dường như làm bằng băng không vậy?."

Bốn mắt gật đầu: "Áp suất khí quyển dưới vực sâu rất thấp thành ra

nhiệt độ rất lạnh. Quần áo chống rét thì chúng ta lại hầu như chẳng mang
theo cái nào, sau khi xuống dưới sẽ thật sự biến thành vấn đề nan giải."

Thế nhưng, lúc này chúng tôi đã không còn đường lùi trở lại dù chỉ là

một bước. Tôi là người đi cuối cùng trong đội ngũ, khi ánh mặt trời chếch
dần, những bậc đá phía sau tôi lại tan biến vào trong mây khói mù mịt trong
vực thẳm, quả thật rất xứng với cái tên Cây Cầu Ma. Về sau, tôi chẳng dám
quay đầu lại lần nào nữa, chỉ thúc giục Tuyền béo đang dẫn đầu đội ngũ
nhanh chân hơn nữa.

"Cậu giục cái gì mà giục, cái cầu chết tiệ này vừa xoáy lại vừa trơn,

trượt chân rơi xuống thì ai chịu trách nhiệm!"

"Sao cậu không ngoái lại nhìn mà xem, cầu phía sau tớ đã biến mất

rồi. Nếu cậu không nhanh chân lên, chúng ta sẽ bị lạc trong mây mù mất."

Vừa quay lại nhìn, Tuyền béo đã hoảng hốt rú lên không ổn rồi uốn éo

thân hình mập ú, chạy xuống bên dưới nhanh như chớp. Có câu nói rất hay,
xe lửa muốn chạy nhanh phải nhờ vào đầu kéo. Dưới sự lôi kéo của Tuyền
béo trong lúc chạy trối chết, cuối cùng chúng tôi cũng xuống được đến đáy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.