THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 439

cho cô phụ trách. Khi có cơ hội, cô hãy dẫn cậu ta chạy trốn ngay." Nói
xong, tôi đẩy Lâm Phương sang một bên, bước tới chỗ cậu cả nhà họ
Vương đang nấp kín sau bức tường người.

Vừa mới tới gần đám lính phỉ lửa đốt không chết này, sát khí dàn dụa

đã ập thẳng vào mặt. Tuyền béo bị hai tên lính đánh thuê dí súng canh
chừng ở một bên, mặt mũi đầy vết bầm tím, áo đã rách tươm như sơ mướp
từ bao giờ. Thấy tôi tới gần, cậu ta liên tục lắc đầu. Tôi nháy mắt ra hiệu
cho cậu ta cứ yên tâm rồi bảo với Vương Thanh Chính đang núp sau bức
tường người: "Có phải đã làm con cháu loài rùa lâu quá rồi cho nên mới
hình thành tật xấu co đầu rụt cổ không thế. Ấn vàng ở đâu, tôi biết, nhưng
có một số việc tôi vẫn nghĩ mãi mà không hiểu, cho nên tạm thời chưa định
nói cho cậu biết."

Tên sĩ quan phụ tá cho Vương Thanh Chính ấm ớ hỏi: "Anh muốn biết

cái gì, phải thế nào mới đồng ý nói cho chúng tôi biết?"

Tôi sửa lại mái tóc, khinh thường nói: "Ngàn vàng cũng khó mà mua

được hứng khởi của ông đây, bảo cậu cả nhà mày học theo con rùa kêu vài
tiếng, có lẽ tao sẽ nói."

Tên sĩ quan phụ tá uất đến mức mặt tái xanh. Vương Thanh Chính

trợn mắt, thẳng tay vả cho hắn một bạt tai, sau đó đẩy vẹt bức tường người
ra, đi tới trước mặt tôi, nói bằng giọng khiêu khích: "Anh muốn biết cái gì
thì cứ hỏi thẳng, họ Vương tôi sẽ giải thích ngọn ngành, đảm bảo các vị sẽ
được chết nhắm mắt."

Tôi thấy hắn mắc câu, dù mừng thầm nhưng vẫn cố ý sa sầm mặt lại,

hỏi: "Thực ra cái ấn vàng có tác dụng gì mà nhiều người lại tranh đoạt như
vậy."

Vương Thanh Chính nở một nụ cười cực kỳ coi thường, vỗ vào cái túi

đeo ở bên hông: "Đám người trộm mộ thấp hèn các anh moi móc mộ phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.