THẬP GIÁC QUÁN - Trang 185

không muốn. Được không nào?" Shimada thẳng thắn nói.

"Quả thật là một quái nhân." Kawaminami thầm nghĩ.

Anh ta không chỉ có trí tò mò mãnh liệt mà còn có năng lực quan sát

nhạy bén gấp trăm lần Kawaminami. Tối hôm kia, Morisu nhắc đến giả
thuyết Ông Nakamura Seiji vẫn còn sống, nhưng Shimada đã nghĩ đến và
cân nhắc khả năng này từ lâu rồi.

Sự khác biệt rõ rệt giữa Morisu và Shimada ở chỗ: xét từ góc độ nào

đó, Morisu là con người thực tế nhưng bảo thủ, còn Shimada là cậu thiếu
niên đầy mơ mộng, lãng mạn. Anh điều tra sự việc mà mình hứng thú, thả
sức phát huy trí tưởng tượng, rồi đưa ra một khả năng nào đó thú vị và nâng
lên tầm "mộng tưởng". Đó là hình ảnh anh trong mắt Kawaminami.

Có lẽ vì thế, với Shimada, "mộng tưởng" và thực tế có khớp với nhau

cũng chẳng mấy quan trọng.

Xe rời quốc lộ, rẽ vào những con đường quen thuộc trong thành phố.

Gió lùa qua cửa kính hơi hạ xuống, đem theo hương vị đặc trưng của

suối nước nóng, mà mọi người thường gọi là "mùi trứng thối". Nhưng
Kawaminami lại không ghét thứ mùi hydro sulfua này.

Sau 3 giờ chiều, xe chạy đến nhà Nakamura Kojiro.

"Chắc hôm nay anh ấy có nhà." Shimada đứng trước cửa, lẩm bẩm.

"Trường cấp ba đang nghỉ xuân, dù có ghé trường thì hôm nay thứ Bảy, anh
ấy cũng về từ lâu rồi. Mọi ngày anh Ko hiếm khi ra khỏi nhà."

"Anh không gọi điện trước à?" Kawaminami hỏi.

Shimada hờ hững gật đầu. "Viếng thăm bất chợt, anh ấy lại thích."

"Ồ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.