THÁP TOKYO - Trang 171

Yuri lúng túng. Ngay sau đó liền mỉm cười, đổi giọng nửa đùa nửa thật:
“Gần đây tớ thấy Koji cứ như làm gì mờ ám.”
“Mờ ám?”
Cậu hỏi lại, Yuri không đáp mà tiếp tục độc thoại.
“Koji có nói gì về cô ấy không? Mà có hỏi thế thì chắc cậu cũng chẳng

cho tớ biết đâu nhỉ.”

“Tớ có thấy nói năng gì đâu.”
Không có sự lựa chọn nào tốt hơn. Toru vẫn nhớ, đó là một ngày nắng

nóng, ánh mắt Yuri rạng ngời khi bước trên con đường Koji đã từng đi, khi
nhìn thấy cửa hiệu bánh mì ngày xưa Koji từng ghé qua. Suýt chút nữa thì
cậu buột miệng, rằng cô đừng có phí hoài niềm tin như thế. Gã ta không
phải là kẻ xấu, nhưng cũng không phải là người có thể yêu ai chân tình.

“Cậu lo lắng sao?” Toru hỏi.
“Lo chứ,” Yuri đáp ngay, không một thoáng do dự.
Thái độ và lời nói của Yuri vô cùng dứt khoát, khiến Toru phải bật cười.

Thật là một cô nàng dễ thương. Và, trong lòng cậu một niềm kiêu hãnh
mãnh liệt trỗi dậy, kiêu hãnh bởi bản thân cậu không bị cái dễ thương ấy
mê hoặc. Đắm chìm trong tình yêu chỉ vì cái dễ thương ấy ư, đời thật lắm
kẻ xoành xĩnh.

Thời tiết quá lý tưởng.
Đứng chờ tín hiệu giao thông ở ngã tư Yurakucho, Koji ngửa mặt lên

nhìn trời thầm nghĩ. Hằng năm, vào mùa này thể nào cũng có những ngày
nắng vàng rực rỡ, khiến người ta phải nhớ lại những kỳ hội thao. Dường
như gã thích hội thao không phải vì chơi thể thao giỏi, mà là vì bầu trời
trong xanh kia. Một màu xanh hoàn toàn khác biệt so với những ngày khác.

Khỉ thật, mình đang làm cái quái gì thế này.
Vứt điếu thuốc hút dở xuống, lấy chân di tàn thuốc rồi bước qua ngã tư.
Kimiko học Flamenco đã được bảy năm. Theo cô, khiêu vũ dường như

có thể giải tỏa được mọi bức bối thường ngày.

Vé vào cửa được bán ngay tại quầy lễ tân. Gã không ngờ lễ hội tổng kết

của dân nghiệp dư mà lại bán vé, song cũng mua rồi theo hành lang tiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.