THÁP TOKYO - Trang 172

thẳng vào. Hội trường nhỏ nhưng được bài trí khá sang trọng. Gã đẩy tấm
cửa được dán xốp cách âm vào trong, đúng lúc bốn, năm đứa trẻ con mặc
đồ diễn đang chạy qua lại. Leo lên từng bậc cấp của lối đi giữa hai hàng
ghế, gã nhìn thấy Kimiko ở phía đối diện lối đi, giữa đó là hàng ghế hầu
như chẳng có ai ngồi. Kimiko đang đứng nói cười với ba cô gái khác. Vậy
mà gã tưởng sẽ không thể nào gặp được, trừ phi xông vào tận trong cánh
gà. Diễn viên mà ngồi ở ghế khán giả là cớ sao.

Gã đứng như trời trồng, nhìn Kimiko không chớp mắt. Cái cách cô ấy

nói năng cười đùa thản nhiên như không kia thật kỳ lạ làm sao.

Ý định kéo Kimiko đi xuất hiện trong đầu.
Gã muốn kéo đi đến chỗ mọi khi ngay tức khắc, dù là căn hộ của gã, hay

khách sạn tình yêu tồi tàn, chỉ cần là nơi Kimiko phơi bày bộ mặt thật của
chính mình.

Không biết gã đã thẫn thờ trong bao lâu. Một phút, hai phút, hoặc cũng

có thể ngắn hơn thế. Và rồi Kimiko nhìn sang.

Thứ hiển hiện trên vẻ mặt Kimiko không phải là sự ngạc nhiên mà là một

cơn thịnh nộ. Một cơn thịnh nộ chất chứa mối hận thù ngàn năm.

Thế rồi, Kimiko lại tiếp tục câu chuyện với đám bạn như chưa hề có

chuyện gì xảy ra. Tảng lờ, chẳng thèm liếc nhìn đến nửa con mắt.

Gã không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa. Gã lần tìm cánh cửa dán

lớp cách âm mềm đến khó chịu rồi bước ra ngoài. Bước đi một lèo không
ngơi nghỉ, gã thậm chí còn không đủ thời gian ngước nhìn bầu trời trong
xanh tuyệt đẹp vẫn trải rộng trên đầu. Gã thảm hại như chưa từng thảm hại
đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.