THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 1000

Hiện tại, người vợ ôn nhu hiền thục của lão đã qua đời lâu năm, con gái

thì ở xa, cái sân luyện vũ trường này cơ hồ đã thành niềm an ủi và là nơi
nương tựa cho tinh thần của lão.

Ánh mặt trời sáng lạn, đúng giữa trưa.
Buổi trưa mồng sáu tháng bảy.
Bãi cát trong luyện vũ trường phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, cái đầu

trọc lóc, gương mặt hồng hào của lão, dưới ánh mặt trời bóng loáng chói
mắt còn hơn cây thương để trên giá.

Lão ta là một ông già rất quắc thước, nghi biểu ung dung, ăn mặc giảng

cứu, không ai có thể tìm ra một nét gì lọm khọm vốn có trên những người
già nua.

Đinh Hỷ và Đặng Định Hầu nãy giờ đã ráng trong phạm vi lễ độ, quan sát

lão rất kỹ càng.

Bọn họ chỉ hy vọng lúc mình già đến chừng đó tuổi, mình cũng sẽ có

được phong thái như lão ta.

Trong ánh mặt trời như thiêu đốt, gió từ dãy núi xa xa thổi lại, làm cho

người ta muốn nhuyễn cả người ra không có lấy một tý sức lực.

Lão già "loát" một cái mở tung cái quạt ra, trên quạt có viết bốn chữ lớn

bằng mực đen xì:

- Thanh Phong Từ Lai.
Bốn chữ ấy mới xem qua có vẻ rất bình thường, rất phàm tục, nhưng càng

nghiền ngẫm, càng cảm thấy mùi vị vô cùng.

Hùng Cửu Thái gia phe phẩy cây quạt, đưa Đinh Hỷ và Đặng Định Hầu đi

xem qua một vòng, trên mặt lộ một nụ cười vừa kiêu ngạo vừa thỏa mãn:

- Nơi đây thế nào?
Đặng Định Hầu nói:
- Được quá, được quá.
Bọn họ chỉ nói được bao nhiêu đó, nhưng bọn họ không hề nói những lời

khách sáo, mà chính là những lời thật tình tận đáy lòng.

Hùng Cửu Thái gia mỉm cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.