THẤT CHỦNG VŨ KHÍ - Trang 104

Cao Lập cũng bật cười nói:
- Tôi cũng có chỗ không giống những con quỷ hà tiện khác nữa.
Tiểu Vũ hỏi:
- Sao?
Cao Lập nói:
- Tôi còn là tửu quỷ nữa.
Trên đời này đã là tửu quỷ mà còn hà tiện nữa, quả thật hiếm thấy, nhưng

Cao Lập quả thật là một tửu quỷ.

Y uống rượu y hệt như một con ngựa.
- Rượu không trả tiền, uống vào càng ngon đặc biệt.
- Rượu phải trả tiền thì sao?
- Tôi rất ít uống.
- Tôi bỗng phát giác ra, con người anh sao quá thản bạch.
- Trừ chuyện đó ra, tôi chẳng còn chuyện gì tốt hơn cả.
Tiểu Vũ cười lớn, Cao Lập cũng cười lớn, bởi vì lúc này hai người đã có

vẻ quá say.

Phải chăng vì gương mặt bọn họ đang lộ vẻ tươi cười, trong lòng họ lại

cười không muốn nổi?

Lúc nãy có năm sáu người đàn bà đang bồi tiếp bọn họ, bây giờ chỉ còn

thừa hai người.

Hai người già nhất, xấu nhất.
Đàn ông, uống rượu say rồi, vốn không được đàn bà hoan nghênh cho

lắm, huống gì bọn họ đã từ từ phát hiện ra, một người trong bọn rất hà tiện,
còn người kia cũng không hào nhoáng lắm.

- Băng Băng đâu? Lúc nãy cô tên Băng Băng đâu rồi?
- Cô ta ra ngoài rồi, có khách quen tìm cô ấy.
Khác quen có nghĩa thường thường là khách sộp, khách sộp có nghĩa

thường thường là hào nhoáng.

- Còn cô tên là Hương Khuê đâu?
- Cũng đang tiếp khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.